Người đăng: VeHuyenHy
Đông qua đi, xuân lại đến.
Năm mới vừa tới, những chuyện đã xảy ra trong năm cũ liền cho qua. Ngoại môn Ngự Ma Tông trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết bởi kỳ đại bí ba năm đã đến gần.
Người nào người nấy đều đã chuẩn bị từ mùa đông, thậm chí là từ một năm trước nên tinh thần vô cùng phấn chấn, thần sắc tràn đầy tự tin. Có những kẻ tiềm tu lâu năm mới hiện thân, dẫn đến những đệ tử mới nhập môn trong ba năm không hề hay biết gì cả.
Nhìn chung, bầu không khí của đại bí cực kỳ sôi nổi, cho dù là đệ tử, chấp sự hay trưởng lão, ai cũng hòa mình tận hưởng sự yên bình tạm thời.
Trong quãng thời gian đại bí diễn ra, các cơ quan quản sự của Ngự Ma Tông sẽ tạm thời dừng hoạt động trừ Chấp Pháp Đường và Dược Y Đường. Dù sao thì Ngự Ma Tông vẫn cần người trị an và người điều trị thương thế cho các đệ tử bị thương khi giao đấu.
“Lần này ông đoán ai sẽ đứng đầu?”
Hữu trưởng lão vừa rít tẩu thuốc vừa hỏi Tả trưởng lão đang chơi cờ phía đối diện.
Tả trưởng lão trầm mặc một lúc, con mắt vẽ mặt bằng máu liền chuyển động qua lại.
“Nếu không có gì bất ngờ thì Lạc Tông Trạch sẽ đăng đàn, nhưng lần này có nhiều kỳ nhân dị sĩ hơn nên chưa chắc hắn đã giành chiến thắng một cách thuận lợi. Bên cạnh đó, Ma Trường Tô của Ma gia gần đây cũng biểu hiện rất tốt, hắn có cơ hội đấy.”
“Lữ Huyền Linh thì sao?” Hữu trưởng lão hỏi tiếp.
“Nha đầu của Lữ gia ư?” Tả trưởng lão xoa cằm: “Hơi khó nói đấy. Mặc dù nha đầu này chỉ xếp ngay sau Lạc Tông Trạch nhưng tâm thế không thích phân tranh, ngoại trừ mấy kỳ tiểu bí gần đây thì hầu như chẳng thấy mặt con bé đâu cả. Lần đại bí trước đã không mặn mà, khen thưởng đợt này cũng không khác biệt so với lần trước là bao, nên là…”
Tả trưởng lão bật cười, không nói gì nữa.
Hữu trưởng lão vô thức nghĩ tới Hứa Tử Du liền cảm thán: “Chậc, người trẻ tuổi bây giờ lười biếng quá, nhưng cẩn trọng được thế cũng tốt. Phô bày thực lực ra nhiều lại khó sống thọ.”
Tả trưởng lão tưởng y đang nói Lữ Huyền Linh bài danh đệ nhị nên cũng cảm thán theo.
Các đệ tử cẩn trọng che giấu thực lực là chuyện tốt, bởi những người đó mới có cơ hội đánh vào điểm yếu của địch và sinh tồn trong tu hành giới sau này.
Khổ nỗi, trên quan điểm của những trưởng lão quản sự, các đệ tử càng có biểu hiện xuất sắc thì tông môn mới có thể khen thưởng và gia tăng tài nguyên tu hành cho bọn lão.
Mấy tên cá ướp muối kia trốn lâu quá thì bọn lão cũng đói meo theo.
“À phải, chuyến này phía dược viên có tới tham gia không?” Tả trưởng lão hỏi.
Hữu trưởng lão lắc đầu: “Đang là mùa thu hoạch linh thảo đầu năm nên Dương lão đầu kia cực kỳ trọng thị, người bên đấy nào dám ho he. Mấy đệ tử nhận nhiệm vụ đợt này cũng khổ, nhỡ có sai sót gì chắc lại bị lão đầu kia lôi ra luyện đan.”
Tả trưởng lão bật cười: “Tính tình lão Dương hai ta lạ gì nữa.”
Hữu trưởng lão thở dài.
Dương trưởng lão khó tính không phải chuyện ngày một ngày hai nhưng vào những thời điểm thu hoạch trọng điểm như đầu năm, tính tình nắng mưa thất thường ấy lại càng chuyển thành giông tố bão bùng. So với thường ngày, tính khí lão giờ này chắc chắn sẽ rất khủng khiếp. Đến y còn không chịu được, các đệ tử nhận nhiệm vụ xem như chịu khổ rồi.
Mi tâm y chợt nhíu lại, dường như vừa nhớ ra một chuyện.
Hình như Hứa Tử Du cũng làm nhiệm vụ đợt này thì phải.
——
Dược viên.
“Hứa sư điệt không tham dự kỳ đại bí lần này ư?”
Hứa Tử Du lâu rồi mới đến dược viên nhưng các chấp sự lại không quên mặt hắn. Thậm chí, vừa trông thấy hắn, gương mặt căng thẳng của bọn họ còn giãn ra thấy rõ.
Hắn có thể đọc vị biểu hiện đấy: bọn họ đang cảm thấy nhẹ nhõm.
Hứa Tử Du ôm quyền hành lễ.
“Thực lực của đệ tử không tới đâu, không muốn làm bẽ mặt mình nên quyết định không tham gia. Huống hồ, gần đây thiếu khuyết tài nguyên tu hành nên mới đi nhận nhiệm vụ, may mà dược viên có treo thưởng.” Hắn cười cười bảo.
“Dược viên thuộc ngoại môn nhưng cũng độc lập với ngoại môn. Phía chúng ta không cần phải hưởng ứng mấy kỳ đại bí nhỏ nhặt ấy làm gì.” Chấp sự xua tay.
Hứa Tử Du cười khan. Đại bí ba năm một lần mà nhỏ nhặt á?
Lần đầu tiên hắn nghe thấy có người nào đó nói như vậy đấy. Song nhìn lại đãi ngộ của dược viên cũng như khen thưởng của thập cường đại bí, hắn lại hiểu ý đối phương.
Khen thưởng của đại bí dù cao tới đâu thì kết quả vẫn quy về đan dược và pháp khí. Trong khi đó, dược viên không hề thiếu đan dược, thậm chí các mối quan hệ liên quan tới đan dược còn gián tiếp mang lại nhiều thứ hơn cả tưởng tượng.
Tu hành chung quy vẫn vì tài nguyên, bên nào mang lại tài nguyên nhiều hơn thì tu hành giả sẽ nghiêng về bên đó. Đại bí chẳng qua là cơ hội để người trẻ thể hiện bản thân, nếu như khống chế được dục vọng nhất thời ấy thì có thể đi được xa hơn trên con đường tu hành.
Tất nhiên, thể hiện không phải chuyện xấu. Biểu hiện càng tốt, tông môn khen thưởng càng nhiều, cơ hội được các trưởng lão nội môn nhìn trúng cũng cao hơn.
Cái “xấu” ở đây là liệu có sống thọ ngay sau đó không thôi.
Chấp sự dẫn Hứa Tử Du đi qua linh tuyền. Mật độ linh khí nơi đây vẫn nồng nặc như mọi khi, khác ở chỗ là hắn đã mạnh hơn trước nên có thể chịu đựng lâu hơn. Tiếc là ngụy linh căn của hắn bị giới hạn lượng linh khí hấp thụ nên chẳng có bao hiệu quả tức thời.
“Mấy tòa trận pháp ngươi dựng trước đó vẫn còn dùng tốt lắm, mấy trận pháp sư khác chỉ cần trường kỳ bảo dưỡng là ổn thỏa cả.” Chấp sự vừa đi vừa nói: “Nhiệm vụ lần này của ngươi là duy trì lượng linh khí nấc tám ở đồi Liệt Dương Thụ, duy trì ít nhất bảy ngày bảy đêm cho tới khi sai quả. Khi đấy, chúng ta sẽ đảm nhiệm việc thu hoạch.”
Hứa Tử Du dừng bước chân, vẻ mặt toát lên sự tò mò.
“Chấp sự, ‘chúng ta’ ở đây là Tiềm Hư cảnh sao?”
Chấp sự mỉm cười gật đầu: “Phải, là Tiềm Hư cảnh. Liệt Dương Thụ là linh thụ ngàn năm, một khi đến kỳ thu hoạch sẽ cho ra Liệt Dương Quả. Liệt Dương Quả là nguyên liệu chính để luyện Ngân Cốt Đan. Ngươi luyện thể nên chắc không cần ta phải giải thích nhỉ?”
Hứa Tử Du gật gù: “Đệ tử hiểu rồi ạ.”
Ngân Cốt Đan là đan dược cấp bậc Tiềm Hư cảnh nhưng không phải ai cũng biết tới nó do hiếm người có nhu cầu. Song, địa vị của nó không hề tầm thường một chút nào.
Nếu Trúc Cơ Đan là đan dược hỗ trợ tu hành giả đột phá từ Định Pháp lên Tiềm Hư thì Ngân Cốt Đan là đan dược giúp thể phách tu hành giả thăng hoa khí huyết, thoát thai hoán cốt.
Với thể tu Định Pháp cảnh, Ngân Cốt Đan là linh đan diệu dược khiến cảnh giới luyện thể của bọn họ sánh ngang với Tiềm Hư cảnh. Khổ nỗi, loại đan dược này còn đắt hơn cả Trúc Cơ Đan. Chưa kể, nếu thể phách của tu hành giả không đủ mạnh, loại đan dược này sẽ không phải thuốc bổ, thay vào đó là bùa đòi mạng do tính bạo nộ của Liệt Dương Quả.
Thể tu phải mạnh thì mới dám phục dụng Ngân Cốt Đan, còn không thì cứ dùng Trúc Cơ Đan đi cho an toàn. Con đường tu hành về sau vẫn còn dài, luyện thể không phải duy nhất.
Vì quá hiểu hạn chế của bản thân nên Hứa Tử Du mới lựa chọn tu hành theo hướng luyện thể và hắn xác định sẽ theo đuổi con đường này tới tận cùng.
Ngụy linh căn mà, làm gì còn con đường nào tốt hơn.
Vì thế, Ngân Cốt Đan là mục tiêu Hứa Tử Du hướng tới bên cạnh Trúc Cơ Đan. Nếu hắn muốn đột phá Tiềm Hư cảnh, hắn cần cả hai loại, thậm chí còn là số lượng lớn.
Đan dược có ba phần độc, dùng nhiều chưa chắc đã tốt nhưng thiên phú thấp làm sao đảm bảo một viên sẽ thành công. Nếu đan có độc thì cố tìm kiếm loại đan thành tuyệt phẩm là được, đắt mấy thì đắt, chỉ cần có thể giải quyết bằng linh thạch thì Hứa Tử Du vẫn có cách.
Chấp sự biết Hứa Tử Du luyện thể, liền nhìn ra đôi mắt tràn ngập lửa nóng của hắn.
Y ngẫm nghĩ một lúc liền nói thêm:
“Ngươi không phải chỗ xa lạ với dược viên, nếu lần này biểu hiện tốt, biết đâu Dương trưởng lão cao hứng ban cho viên Ngân Cốt Đan cũng không chừng. Hiếm khi nào trưởng lão tự mình quan sát quá trình, ngươi nhớ nắm bắt cơ hội.”
Nghe vậy, đôi mắt Hứa Tử Du liền lóe lên tinh quang. Hắn ôm quyền khom lưng.
“Đa tạ chấp sự đã chỉ điểm, đệ tử sẽ biểu hiện thật tốt.”
Chấp sự bật cười vỗ vai hắn.
“Ta không nghi ngờ năng lực của ngươi nhưng vận may nào cũng có hai mặt của nó. Chuyện ta nói chưa chắc đã thành hiện thực nhưng ở vế ngược lại, khi ngươi biểu hiện không tốt, trận pháp vô tình gây ảnh hưởng đến quá trình sinh trưởng của Liệt Dương Thụ thì hậu quả ra sao ta đoán ngươi đã suy đoán trước rồi.”
Hứa Tử Du: “...”
Vui mừng chưa được bao lâu thì Hứa Tử Du đã bị chấp sự tặng cho gáo nước lạnh. Nụ cười của hắn cứng lại trong chốc lát, bầu không khí gượng gạo hẳn.
Hứa Tử Du cố nặn một nụ cười đáp lại: “Đệ tử sẽ cố gắng.”
Hắn chỉ mới gặp Dương trưởng lão một lần, mà thực ra khó gọi như vậy lắm bởi hắn chỉ thấy mỗi bóng lưng đối phương. Hắn nghe nhiều lời đồn liên quan tới lão rồi, mỗi tội chưa chứng kiến bao giờ nên cũng khó tưởng tượng cảnh luyện đan từ người sống.
Dẫu thế, Hứa Tử Du có trải nghiệm dưới trướng Cốt Cương lão quỷ nên có thể mường tượng được phần nào. Chắc chắn sẽ khắc cốt ghi tâm.
Hứa Tử Du nhanh chóng xốc lại tinh thần rồi leo lên đồi Liệt Dương Thụ cùng chấp sự.
Không lên thì thôi, lên rồi hắn mới hiểu tại sao Chấp Sự Đường không giao nhiệm vụ này cho các trận pháp sư khác dù rằng trước đó đã giao không ít.
Nguyên lai nhiệm vụ này quá khủng khiếp, trận pháp sư lâu năm còn chưa chắc đảm đương việc khống chế linh khí đa nấc, nói gì những kẻ mới học chút da lông trận pháp. Bảo dưỡng trận pháp còn được, dựng trận và tinh chỉnh lại là một cảnh giới hoàn toàn khác. Lĩnh vực này không phải đất diễn của những kẻ nửa vời.
Đấy cũng là lý do tại sao Hứa Tử Du dù vắng mặt lâu ngày thì địa vị tại dược viên vẫn không hề suy chuyển. Ngoài hắn ra, ngoại môn làm gì còn ai đảm đương nổi nhiệm vụ này chứ...