Chương 111: Tế Tự Bỏ Đi
Hàng rào doanh trại Na Đa bộ lạc căn bản không ngăn cản được kỵ binh xung kích, kỵ binh phân liệt từ ba hướng nhày vào doanh trại Na Đa bộ lạc.
Trăm năm qua, bọn họ làm chó săn dưới trướng Trấn Bắc Hầu phủ, lần lượt cắn xé đồng bào mình, hiện tại bọn họ bắt đầu giết nhau!
Dưới sát lệnh, bất luận tộc nhân Na Đa bộ lạc còn sống sót đều là mục tiêu chém giết của bọn họ, tuyệt đối không thả kẻ nào.
Thậm chí không giữ lại một con gia xúc nào, đây không phải cướp mà Tuyệt Diệt!
Một câu nói của lão phu nhân, khiến bộ lạc có mấy vạn nhân khẩu cứ như vậy bị xóa sổ.
Bão cát trong hoang mạc sẽ xóa đi dấu vết tồn tại của bọn họ.
Tiếng khóc của trẻ nhỏ, tiếng thét chói tai của nữ nhân, tiếng gầm của nam nhân, là âm thanh chính của đêm nay.
Tao ngộ chính là tập kích ban đêm, hơn nữa không có tộc trưởng chỉ huy, Na Đa bộ tộc yếu đuối như tờ giấy mỏng, sau khi tập kích vội vàng tổ chức ra mỗi quần thể chống lại, nhưng rất nhanh bị chôn vùi bên trong làn sóng vũ bão của ba bộ kỵ binh.
- Thiếu tộc trưởng!
- Thiếu tộc trưởng, bọn họ đánh tới, bọn họ đánh tới rồi!
Một tên dũng sĩ máu me khắp người vội vàng chạy đến nơi này, tìm đến chỗ Na Đa Gia Ương quỳ sát dưới chân của hắn khóc nói.
Người người chết, toàn bộ tộc nhân Na Đa bộ lạc đang ở dưới đồ đao điên cuồng tiêu vong...
- Là ai, là ai đánh lén chúng ta?
Na Đa Gia Ương kéo dũng sĩ đang co quắt trước mặt mìn quát.
Vị trí của hắn không nằm ở khu vực phía nam, cho nên không bị kỵ binh bộ lạc tập kích, nhưng hắn đã nhìn thấy ánh lửa và tiếng kêu thảm thiết như đào sống tim hắn ở bộ lạc.
- Là A Mạc bộ lạc, Cổ Luân bộ lạc cùng Sai Tạp bộ lạc, bọn họ hướng về chúng ta phát động tập kích!
- Làm sao có thể, sao có chuyện đó, bọn họ làm sao dám, bọn họ làm sao dám! Lẽ nào bọn hắn không sợ Trấn Bắc Hầu phủ trách tội sao!
Vị thiếu tộc trưởng này, chính là tử tôn Man Thần, lúc này lại hô lên một câu như vậy.
- Không thể, không thể, không thể...
Na Đa Gia Ương đã triệt để mất đi niềm tin, hắn mang đến gần ngàn dũng sĩ thân tín bên cạnh, có vài người muốn trở về đem kẻ xâm lấn trục xuất vì tộc nhân báo thù, nhưng lý tính hơn, bọn họ biết rằng, cục diện hiện tại đã không cách nào cứu vãn, muốn mang theo thiếu tộc trưởng thừa dịp kỵ binh ba tộc kia chưa kịp giết tới nơi này, trước tiên phá vây ra ngoài, bảo lưu huyết mạch Na Đa bộ lạc.
Gia Ương hơi kinh ngạc đứng một chỗ, hiện tại đầu óc hắn rất loạn, hắn không biết mình rốt cuộc nên làm thế nào, chậm chạp quyết tâm.
Rốt cuộc, ánh mắt của hắn rơi trên lều vải, hắn nuốt ngụm nước bọt, vọt tới cửa lều, xốc lên vải mành.
Trong lều vải, Đại tế tự vừa mới ngâm xướng xong câu cuối cùng, cổ trượng màu ngọc cuối cùng hóa thành huyết sắc, cầm nó trong tay. Tiếp theo, đại tế tự xoay người, nhìn thấy Gia Ương đứng bên ngoài lều vải.
- Đại tế tự, người của ba bộ lạc kia phát động đánh lén, ta... Ta... Ta...
Đại tế tự hít sâu một hơi, lúc hắn thi triển, hắn tự nhiên nghe được động tĩnh bên ngoài, có điều cũng may toàn bộ quy trình triệu hoán hoàn thành, thi thể Sa Thác Khuyết Thạch sẽ Thức Tỉnh, sau đó tự mình xông về Vương đình.
- Gia Ương, ta biết rồi, yên tâm, Man Thần sẽ không bạc đãi con dân trung thành, hiện tại ngươi triệu tập hết thảy dũng sĩ dưới trướng, chúng ta phá vòng vây. Chờ chúng ta trở lại Vương đình, ta đảm bảo nâng đỡ ngươi, giúp ngươi gây dựng lại Na Đa bộ lạc!
Na Đa Gia Ương nghe vậy, trên mặt tái nhợt thêm ra một chút huyết sắc, lập tức đồng ý.
Na Đa bộ lạc tụ tập bên kia, chém giết càng kịch liệt, mà chỗ này gần nghìn dũng sĩ Na Đa bộ lạc dưới sự dẫn đầu của thiếu tộc trưởng dồn dập sải bước trên chiến mã của mình.
- Các dũng sĩ Na Đa bộ lạc, Gia Ương ta lập lời thể, một ngày nào đó, ta đem suất lĩnh các ngươi trở về, đem máu và lửa trả lại ba tộc này, có Man Thần trợ giúp, bọn họ sẽ dẫn dắt tộc nhân Na Đa bộ lạc chết đi về đầu nguồn sông Hằng, quê hương của chúng ta!
Gần nghìn tên dũng sĩ, có người rơi lệ, có người căm giận, nhưng vào lúc này bọn họ chỉ có thể cúi đầu, lựa chọn tuỳ tùng thiếu tộc trưởng đồng thời che chở mười tên tế tự đi theo rời đi.
Chiến mã bắt đầu lao nhanh, thừa dịp nhân mã ba tộc kia đang trong bộ lạc giết chóc, Na Đa Gia Ương thành công dẫn ngàn kỵ dưới trướng chạy băng băng mấy chục dặm.
Nhưng mà lúc này, gò đất phía trước, bỗng nhiều từng cây đuốc sáng lên.
- Ô. . Ô. . Ô. .
Tiếng quân sĩ vang lên, từng kỵ binh mặc hắc giáp bắt đầu xuất hiện phía trước.
Đây là Trấn Bắc quân!
Lúc này trong lòng Gia Ương nổi lên dông bão, hắn lập tức nói với người thân tín:
- Nhanh nói cho đại tế tự, phía trước xuất hiện kỵ binh Trấn Bắc quân!
Tên thân tín kia lập tức giục ngựa trở về, nhưng không bao lâu, tên kia thân tín lại hốt hoảng giục ngựa trở về, trên mặt mang theo vẻ kích động hô:
- Thiếu tộc trưởng, thiếu tộc trưởng, bọn người đại tế tự biến mất, biến mất rồi!
Cả người Gia Ương sửng sốt, lập tức dùng roi ngựa đánh vào người thân tín kia, lúc này trên mặt người thân tín xuất hiện vết màu khủng bố.
- Nói bậy, đại tế tự làm sao có khả năng bỏ chúng ta!
Na Đa Gia Ương lập tức tự mình giục ngựa trở về, phát hiện hơn mười tên tế tự bị đội ngũ bảo vệ, bọn họ vẫn vững vàng mà ngồi ở trên lưng ngựa, lù lù bất động.
Chờ Gia Ương đến trước người một tên tế tự, lúc đưa tay xốc hắc bào tên tế tự kia, lại phát hiện trong áo bào đen, không phải người, chỉ là một người rơm.
Những người tế tự còn lại, đều bị xốc áo bào đen lên, tất cả người đều là rơm.
Thấy cảnh này về sau, Na Đa Gia Ương hai tay ôm đầu của mình, phát ra một tiếng gầm rú:
- A a a!!!!
…
Trang 57# 1