Chương 12: Cần Sự Thừa Nhận?
Tứ Nương chuẩn bị sao chép văn kiện trộm được từ quan phủ, có điều trước khi làm việc, lại quay sang hỏi Trịnh Phàm:
- Chủ thượng, ta đi dặn Lan nha đầu chuẩn bị nước tắm cho ngài?
Lần đầu nhìn thấy giết người, lần đầu nhìn thấy cái gọi là ruột gan đổ đầy đất, Trịnh Phàm cảm thấy bản thân thực sự cần thả lỏng một chút.
Cho nên vừa nghe sắp xếp của Tứ Nương, Trịnh Phàm cũng không từ chối.
Chờ trở lại phòng, đã thấy bồn tắm được chuẩn bị xong, lan nha đầu đang xách nước từ trong bếp lại.
Thấy Trịnh Phàm đi vào, nàng chủ động lại giúp Trịnh Phàm cở đồ, Trịnh Phàm cũng không từ chối, cởi đồ xong liền bước vào trong thùng.
Lúc này, cảm giác nước ấm không ngừng xua tan uể oải trong hắn.
Lan nha đầu cầm một cây chải lông mềm, bắt đầu giúp Trịnh Phàm kỳ cọ.
Trịnh Phàm thoải mái khép hai mắt, yên lặng hưởng thụ.
Kỳ thực, chuyện đêm nay đúng là lần đầu hắn được thấy, nhưng hắn chỉ có chút hoảng, ngoài ra không có bất kỳ sợ sệt.
Tên hộ vệ chết trước mặt hắn, bị A Minh hút sạch máu tươi, cả vị công tử ca kia, sau khi thu được tin, nhất định sẽ chịu cảnh “Hủy thi diệt tích”, nhưng lòng hắn cũng không có bao nhiêu cảm giác “Tội lỗi”.
Có đạo đức hay không, có đúng hay không, trong thế giới này, không có bất cứ ý nghĩa.
Lúc cùng Phong Tứ Nương giả làm chủ tớ ra ngoài, hắn không thấy đèn đường, càng không thấy máy quay (Nhận diện khuôn mặt) lít nha lít nhít như xã hội hiện đại.
Một cảm giác tà ác từ đáy lòng trỗi dậy, không thể ngăn cản.
Hoặc có thể nói, đây chính là bản tính của hắn?
Thậm chí hắn cảm thấy, hành vi như vậy, mới thực sự là cuộc sống của hắn.
Lan nha đầu kỳ cọ sau lưng, chuẩn bị vòng tới trước.
Trịnh Phàm vung tay, ra hiệu cho nàng ra ngoài.
Chờ Lan nha đầu rời đi, Trịnh Phàm mới trầm người sâu vào trong thùng nước tắm, chỉ để lại phần mũi duy trì hô hấp.
Dần dần, hắn ngủ!
…
Sát vách phòng Trịnh Phàm, Lương Trình đẩy tấm ván quan tài dài dẹp ra, đặt A Minh vào trong đó.
Ngực A Minh đã được băng lại, tựa như một bộ xác ướp đã xử lý xong.
Chờ thu xếp xong xuôi, Lương Trình chống cạnh quan tài, nói:
- Nằm trong này, có hỗ trợ cho ngươi khôi phục?
A Minh lắc đầu một cái, nhưng lại nghiêm túc nói:
- Sống cần phải có chút cảm giác.
Lương Trình khẽ co giật khóe miệng.
- Ta vẫn nghĩ rằng, ngươi là một đầu Cương thi, hẳn cũng hiểu được cảm giác này của chúng ta mới đúng.
Hấp Huyết quỷ thích ngủ trong quan tài, Cương thi, cũng ngủ trong quan tài.
- Không, ta thích ngủ trên giường hơn.
- Trái với lẽ thường, mất gốc.
A Minh trêu trọc:
- Kỳ thực, trước đây ta cũng rất ít ngủ trong quan tài, nhưng sau khi tới thế giới này, cất rượu kiếm được tiền, ta mới dùng tiền mua cái quan tài này.
- Vì sao?
- Ta sợ, sợ làm người thường quá lâu, sẽ thực sự cho bản thân là người thường.
- Hiện tại, ngươi đã không phải người thường.
Lương Trình khẽ híp híp mắt.
- Ha ha, nếu người mù cùng Tứ Nương không có việc gấp cần xử lý, đoán chừng hiện tại đều không chờ được mà đứng quanh quan tài của ta đi.
- Mọi người, đều đã chịu kìm nén quá lâu rồi.
Lương Trình cảm khái nói:
- Trước đây, khi không có bất cứ hy vọng gì, cho nên còn có thể ức chế lại được. Giờ nhìn thấy ngươi khôi phục, không ai có thể chịu nổi nữa.
- Kỳ thực, ta rất không muốn trả lời ngươi, vì nếu giờ trả lời ngươi, chút nữa lại phải lặp lại cho bọn hắn một lần nữa. Hiện tại ta bị thương, hơn nữa là trọng thương, cần nghỉ ngơi.
- Ta có thể cho ngươi chảy thêm ít máu, để ngươi có thể vĩnh viễn an nghỉ.
- Quá đáng rồi nha.
- Như nhau.
- Được rồi, kỳ thực ta cảm thấy việc này có quan hệ với chủ thượng, nếu không cũng không thể giải thích được cả nửa năm trời bình tĩnh không nhích động.
- Cụ thể là sao?
- Cụ thể cái gì?
- Ngươi, với chủ thượng làm gì?
- Lời của ngươi, có chút buồn nôn.
- Lẽ nào, thực sự làm chuyện đó sao?
A Minh: “…”
- Tiếp tục đi.
- Ta nói chuyện với hắn.
- Mọi người đều từng nói chuyện.
- Ta nói chuyện nghiêm túc.
- Nói thế nào?
- Kỳ thực, hắn rất lởm.
- Đúng thế.
- Nhưng chúng ta sẽ không vứt bỏ hắn.
- Đúng thế.
- Có lẽ, thứ ta khác với các ngươi, là ta đã nói, chúng ta sẽ không vứt bỏ hắn.
- Lần này, tới phiên ngươi cảm thấy buồn nôn rồi.
- Không phải.
- Hừm, ngươi nói tiếp đi.
- Dựa theo phương pháp loại trừ, hẳn là hắn cảm động, cùng với chấp nhận ta đi.
- Chấp nhận?
- Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao, vì sao là bảy người chúng ta cùng hắn tới thế giới này, bảy người chúng ta đều là những cá thể độc lập, nhưng thực tế, đều là nhân vật hắn sáng tạo ra.
- Ừm.
- Từ khi chúng ta tỉnh lại, cả bảy chúng ta đều có chung một ý thức, đó chính là, hắn là chủ thượng của chúng ta.
- Hai từ “Chủ thượng” này, là người mù nói.
- Xưng hô chỉ là một loại thể hiện của cảm giác, cũng không thể gọi theo kiểu của Phiền Lực, gọi hắn là… “Ba ba” chứ?
- Hừm, cũng đúng.
- Kỳ thực, quan hệ giữa chúng ta với hắn, có chút tương tự với Kỵ sĩ cùng Tùy tùng trong truyền thuyết Trung cổ phương tây.
- Hả?
- Hắn tỉnh lại, cũng có nghĩa kích hoạt một loại khế ước với chúng ta.
- Hừm, tiếp tục.
- Mà điều chúng ta cần làm, chính là lấy được, sự thừa nhận của hắn.
- Ta hiểu.
Lương Trình đứng dậy, chuẩn bị rời phòng.
- Ngươi muốn làm gì?
- Đi tìm chủ thượng.
- Giờ chủ thượng đang tắm, ngươi muốn đi xoa lưng cho hắn?
- Ta chờ hắn tắm xong.
- Gấp thế sao, ha ha.
- Ngươi thỏa mãn rồi, đương nhiên không thấy gấp.
- Lại cảm thấy buồn nôn rồi.
- Ta đi đây.
- Chờ chút!
- Hả?
- Đậy nắp quan tài giúp ta, ta muốn đi nghỉ.
- Cần ta thuận tay đóng đinh giúp ngươi không?
- Cút!
…
Trịnh Phàm cảm thấy bản thân ngủ được nửa buổi, trong thời gian này, Lan nha đầu vẫn lặng lẽ bổ sung nước ấm cho hắn.
Sau khi tỉnh lại, Trịnh Phàm ho khan một tiếng, cảm thấy cơ thể có chút nhẹ nhàng.
Bước ra khỏi thùng nước tắm, thay một bộ đồ sạch sẽ, lại khoác áo nỉ cùng đi đôi ủng da, một cảm giác ung dung không nói nên lời hiện lên trong lòng.
Biến hóa lớn nhất khi tới thế giới này của hắn, là có vẻ năng lực ngủ hơi cao.
Có điều, đang định đi nhà xí giải quyết vấn đề sinh lý, Trịnh Phàm vừa đẩy cửa ra liền bị giật mình.
Trang 7# 2