Chương 131: Cá Lớn
Trịnh Phàm vừa mới đi nhậm chức tại Thúy Liễu bảo, tuy rằng quân đội nghiêm ngặt về mặt ý nghĩa, hắn không nhận lệnh trực tiếp từ vị tri phủ đại nhân này, nhưng dẫu sao hắn cai quản Nam Vọng thành, cũng coi như thủ trưởng của Trịnh Phàm.
Nhưng Trịnh Phàm còn chưa kịp biết hắn họ gì, hắn đã không còn…
Trong quan tài, có một tên gia hỏa mặc quan bào, đây chính là quần áo Tổng binh đại nhân lúc nhập quan.
Nhưng thứ này nhảy ra, rõ ràng không phải nam tử, phía dưới quan bào không mặc ủng, mà đi một đôi giày thêu màu đỏ.
Trịnh Phàm lại ngẩng đầu hướng lên trên xem, nhìn thấy mặt thích khách, một đôi mắt hoa hạnh, mặt trái xoan, ánh mắt lạnh lẽo, vươn mình ra ngoài, không trì hoãn tẹo nào, vọt thẳng hướng về phía đại môn bên kia, đi cùng đám đạo sĩ đồng bọn kia.
Nữ nhân trực tiếp mở miệng hạ lệnh, hiển nhiên, mục tiêu của nàng đã hoàn thành.
Lúc này A Minh muốn đứng lên, lại bị Trịnh Phàm đưa tay đè lại.
Lúc trước Bạo Vũ Lê Hoa Châm bắn ra, bốn phía có rất nhiều người ngã trên mặt đất, mọi người người chen người, tạo thành tràng cảnh thảm thiết.
- Trên châm khả năng có độc, ngươi trước tiên khống chế độc tố.
A Minh do dự một chút, gật đầu, bắt đầu khống chế dòng máu đen chỗ vết thương khả năng cao bị nhiềm độc, cô lập lại một chỗ.
Tuy hắn là quỷ hút máu, nhưng hắn không thể so sánh với Lương Trình, bản thân Lương Trình là cương thi, hắn không sợ độc, nhưng A Minh sợ, chí ít hiện tại A Minh, còn không đến mức bách độc bất xâm.
Hắn cùng Tổng binh đại nhân không quen biết, trên thế giới này không có di ảnh, mà bức chân dung vẽ lại kia lại đặc biệt trừu tượng…
Nói chung, ngay cả mặt Tiêu Đại Hải, Trịnh Phàm còn chưa thấy, vị tri phủ đại nhân kia đến họ còn không biết, chẳng có động lực gì để hắn lúc này nhảy ra vì bọn họ báo thù ngăn cản thích khách.
Đó là một loại tâm thái rất ích kỷ, nhưng Trịnh Phàm không do dự lựa chọn cái này.
Các đạo sĩ ở lối vào cửa chính giết lung tung một trận về sau, dưới mệnh lệnh của người phụ nữ kia, rất nhanh xông ra ngoài.
Trong linh đường, không ít người bị chém giết, nhưng phần lớn người đều hô đau, biểu tình cực kỳ thống khổ.
Trịnh Phàm thấy A Minh ra hiệu đã khống chế xong độc tố, lúc này mới nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn về phía Tả Kế Thiên.
Tả Kế Thiên cũng ngã trên mặt đất, có điều khi ánh mắt Trịnh Phàm nhìn về phía hắn, phát hiện hắn chỉ dùng tay che ngực, con ngươi cảnh giác bốn phía.
Chỉ bằng chi tiết này thôi, Trịnh Phàm có thể xác nhận, con hàng này không trúng độc!
Hơn nữa, con hàng này cũng giống hắn, giả bộ trúng độc.
Phòng giữ chính là cấp quan cao hơi giáo úy một bậc, đã xem như điểm trong trung tâm quan quân, lên trên nữa chính là tướng quân du kích rồi.
Mà Tả Kế Thiên xuất thấn Tả gia Hổ Uy, thuở nhỏ tài nguyên tu luyện khẳng định rất tốt, bản tính không đơn giản, bằng không không thể bị gia tộc đẩy ra ngoài.
Chuyện này có nghĩa, cái tên này chí ít cũng là võ giả, nhập phẩm hay không, Trịnh Phàm không rõ, nhưng khẳng định không phải người hiền lành.
Quả nhiên, thế gia không phải cọp giấy.
Các đạo sĩ rất nhanh chém giết ra ngoài, tựa hồ gặp phải hộ vệ Tổng binh phủ, bên ngoài rất nhanh lại truyền tới tiếng chém giết.
Không quan tâm thế nào, nơi này là Tổng binh phủ, nơi này chung quy là Nam Vọng thành.
Đám thích khách kia có thể bỗng nhiên xuất hiện đánh trở tay không kịp, nhưng nơi này chính là thiên hạ Đại Yến.
Lúc trước không muốn làm chim đầu đàn nên hắn rụt đầu, hiện tại đến thời điểm đầu đoạt công lao rồi.
- Ngươi ở nơi này không nên cử động, ta đi ra ngoài nhặt đầu người.
Nói xong, Trịnh Phàm chậm rãi đứng lên, đồng thời Tả Kế Thiên cũng đứng lên.
Hai ánh mắt trên không trung cự ly ngắn tụ hợp, rất ăn ý đồng thời hướng về ngoài linh đường.
- Trịnh huynh, ta thật ghen tỵ thủ hạ trung thành như của ngươi.
Hiển nhiên, lúc trước A Minh chủ động giúp Trịnh Phàm ngăn châm đã rơi vào tầm mắt A Minh.
Có điều Tả Kế Thiên không biết chính là, A Minh dính châm sẽ không chết.
- Ta cũng rất khâm phục vận may của Tả huynh.
- Trên người ta có giáp mềm, chờ chuyện lần này xong xuôi, sau khi trở về ta đưa một cái cho Trịnh huynh, giáp mềm này vô bổ trong chiến trận, nhưng ngày thường dùng để phòng bị những thủ đoạn này quả thật vẫn hiệu quả.
- Vậy thì cảm ơn Tả huynh rồi.
- Khách khí khách khí.
Kỳ thực, trong lòng Trịnh Phàm đang nghĩ, chờ trở về lập tức để Tứ Nương dệt cho mình một bộ giáp mềm.
Hai người một đường đi mau, đến tiền viện, các đạo sĩ này cùng hộ vệ Tổng binh phủ đại chiến.
Những đạo sĩ này, từng tên thân thủ mạnh mẽ, trong lúc nhất thời dĩ nhiên hộ vệ Tổng binh phủ không phải đối thủ của họ, dù cho nhân số chiếm ưu, vẫn bị đánh cho liên tục bại lui.
Điều này để Trịnh Phàm nhận thức sâu hơn một bước về thực lực tiền tuyền phía nam, những chuyện tương tự, tuyệt đối không thể xuất hiện trong Trấn Bắc Hầu phủ.
- Trịnh huynh, mời ngươi trước.
- Tả huynh khách khí, xin mời ngươi trước.
Vừa vặn lúc này, một tên đạo sĩ vừa mới ném tên hộ vệ trước mắt, vì tránh ném một hộ vệ khác đã lùi về sau, vừa vặn tới gần Trịnh Phàm và Tả Kế Thiên.
Trên người Tả Kế Thiên lúc này bắn ra một đạo hào quang màu xám, trên người Trịnh Phàm cấp tốc thả ra hắc quang.
Lúc trước hai người đang khách khí, không nói hai lời, hướng về một mục tiêu tiến công.
Tên đạo sĩ kia cảm ứng được phía sau truyền đến nguy hiểm, vừa quay đầu lại, đã thấy hai hào quanh nhằm về phía mình, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Thân hình Trịnh Phàm chậm lại nửa bước, Tả Kế Thiên lại tiến lên thêm nửa mét, lúc này vị đạo sĩ kia bổ một đao về phía Tả Kế Thiên.
Tả Kế Thiên khẽ quát một tiếng, hai tay hợp phách, dĩ nhiên dùng song chưởng của mình kẹp lấy đao.
Đây chính là gốc tay không đoạt dao sắc!
Trong lòng Trịnh Phàm yên lặng tán thưởng Tả Kế Thiên, sau đó thân hình tiến lên, thừa dịp binh khí tên đạo sĩ kia bị Tả Kế Thiên khống chế, một quyền nện lên cổ đạo sĩ kia.
- Răng rắc!
Khí huyết lưu chuyển phụ gia sức mạnh cùng tốc độ, một quyền xuống, cổ đạo sĩ kia bị đập lệch.
- Trịnh huynh, hảo công phu.
Tả Kế Thiên cầm lấy đao đạo sĩ kia, tiếp tục xung phong tiến lên.
Trịnh Phàm không hứng thú giống Tả Kế Thiên chơi kiểu tay không đoạt dao sắc, mà nhanh nhặt đao của thi thể một gã hộ vệ bên cạnh lên.
Tuy rằng bình thường hắn vẫn tập võ với Lương Trình, nhưng từ khi Lương Trình thức tỉnh đến nay, trường hợp hắn tự mình chém giết quá ít, chủ yếu học lý thuyết.
Sở dĩ Trịnh Phàm có niềm tin với trình độ của mình, bởi bản thân hắn là Cửu phẩm Võ giả, hơn nữa sau lưng có Tả Kế Thiên trợ giúp.
Có Trịnh Phàm cùng Tả Kế Thiên gia nhập về sau, sĩ khí nhóm hộ vệ tăng lên không ít, hơn vốn nhân số chiếm ưu thế, bắt đầu dần dần phản công.
Bên ngoài Tổng binh thù, đội Kỵ binh đang điên cuồng đuổi tới, những tên này đều là lính quân phòng thành, khi nghe thấy Tổng binh phủ có động tĩnh, lập tức tập kết đuổi tới tiếp viện.
Mà ngay khi Trịnh Phàm ném tên đạo sĩ thứ ba, chuẩn bị tiếp tục rút đao về yểm hộ Tả Kế Thiên, nhìn thấy một bóng người trực tiếp chui vào bên trong hành lang, nơi đó dẫn tưới hoa viên và hậu viên Tổng binh phủ.
Mà bóng người kia bên hông còn quấn quít lấy một cái đầu lâu, rõ ràng là đầu tri phủ đại nhân!
- Tặc tử, trốn chỗ nào!
Đây là con cá lớn!
Trang 67# 1