Chương 132: Phản Đòn
Tả Kế Thiên phát ra một tiếng gầm nhẹ, trực tiếp đuổi theo.
Trịnh Phàm không né tránh, lúc cần tránh nên tránh, nhưng lúc cần tranh công, tuyệt đối không thể do dự!
Tả Kế Thiên chạy băng băng, khóe mắt hắn cũng liếc mắt nhìn về phía Trịnh Phàm cùng đuổi theo, cắn răng, tăng tốc độ lên.
Nhưng, ngay lúc hắn đuổi quá đình đài, người bên trong hoa viên, dĩ nhiên là đạo sĩ kia giết ngược ra, chém về phía Tả Kế Thiên.
Tả Kế Thiên phản ứng cực nhanh, thân đao giơ lên, thân hình không lùi mà tiến tới, mạnh mẽ đón đỡ, đồng thời tranh thủ thời gian phản công.
Võ học thế gia uyên thâm, kỹ năng phản công này, xác thực hơn hắn Trịnh Phàm.
- Leng keng!
Song phương va chạm, Trịnh Phàm vừa vặn muộn nửa bước vòng qua một bên, dự định nhân cơ hội này nuốt gọn Con Cá lớn này.
Tả Kế Thiên thấy thế, quả thực mắt nổ đom đóm, thời khắc tranh công mấu chốt, không ai có thể bảo trì bình tĩnh.
Ai chém giết đầu lĩnh này, ngày sau trên sổ ghi công sẽ hắn suất lĩnh bắt thích khách, mà người khác làm ra cống hiến thế nào, chỉ thành nhân vật phụ!
Nhưng vào lúc này, một thanh âm gầm thét truyền tới, chỗ ngực đạo sĩ này, có một đạo kinh hồng bay ra.
- Luyện Khí sĩ!
Tả Kế Thiên phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Nhưng khoảng cách thực sự quá gần, thân hình Tả Kế Thiên miễn cường lùi lại nửa bước, tránh chỗ yếu hại, nhưng cánh tay trái của hắn lại bị đạo kinh hồng kia trực tiếp xuyên thủng, đồng thời bởi Tả Kế Thiên lùi về sau, phòng ngự bị trực tiếp tản ra, đao trong tay vị đạo sĩ kia không khác khí trực tiếp quét về phía ngực Tả Kế Thiên.
- Ầm!
Tả Kế Thiên cả người bị chém ngã trên đất, cũng may phần ngực có giáp mềm, tuy rằng giáp mềm tổn hại lớn, nhưng nó đã gánh phần lớn một đao kia.
- Trịnh huynh chú ý!
Tả Kế Thiên bị chém ngã xuống đất, chỉ kịp hô một câu này.
Lúc trước hắn hận phương thức cướp công của Trịnh Phàm, thực không biết xấu hổ. Nhưng lúc này hắn thật sự chỉ lo Trịnh Phàm bị tên đạo sĩ kia giải quyết, nếu thật sự như vậy, viện binh còn chưa đuổi tới, tên đạo sĩ này hoàn toàn có thời gian bổ hắn thêm một đao nữa rồi.
Trong lòng Trịnh Phàm không vội vã, vốn định lao lên cướp công, tự nhiên dụ Tả Kế Thiên lên đỡ đòn thay.
Trong lúc nhất thời Trịnh Phàm không biết nên tiếp tục thế nào, nhưng hắn không thể quay đầu bỏ chạy, chỉ có thể tiếp tục phát ra một tiếng gầm nhẹ:
- A a a a!!!
Một đao chém về phía đạo sĩ kia.
Đạo sĩ kia vừa mới trảm Tả Kế Thiên một đao, bản thân tiêu hao không ít khí lực, Trịnh Phàm hung hăng lao tới, không cho hắn thời gian thở dốc, mới giao thủ, bị Trịnh Phàm liên tục áp chế.
Nhưng giao chiến liên tục mấy lần, hắn phát hiện đối thủ trước mắt chỉ có thực thực Cửu phẩm Võ phu, thậm chí kinh nghiệm lâm trận vô cùng non nớt.
Xác thức những Cửu phẩm Võ phu khác, dù cho là thiên tài, cùng cần thời gian ma luyện từng bước.
Mà Trịnh Phàm lại học cấp tốc, vì để hắn học cấp tốc, Lương Trình và Tứ Nương đã sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào. Cái này chính là tai hại của việc cấp tốc tăng cấp đi, không có thời gian tôi luyện, thực lực phù phiếm.
Đạo sĩ dùng đao, mạnh mẽ đỡ một đao của Trịnh Phàm, đồng thời tranh thủ một sơ hở cúa Trịnh Phàm.
- Vù!
Kinh hồng lần thứ hai xuất hiện, trực tiếp bắn về phỉa cổ Trịnh Phàm.
Tên đạo nhân này, rõ ràng là song tu, vừa là Võ giả vừa là Luyện Khí sĩ!
Trịnh Phàm nhìn thấy đạo kinh hồng kia, cũng đã không kịp đi né tránh, bởi vì khoảng cách này, thực sự quá gần.
Bóng tối cái chết, trực tiếp bao phủ Trịnh Phàm, Tả Kế Thiên bên cạnh nhìn thấy kinh hồng bắn ra, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng, xong, xong, đều xong.
Vào lúc này, Tả Kế Thiên không khỏi có chút hối hận, hối hận bản thân lại tham công liều lĩnh như vậy, nếu hắn chờ hộ vệ tiếp viện đến, câu chuyện tuyệt đối không lâm vào cục diện này.
Cái này tự nhiên không bắt được con cá lớn này, nhưng ít nhất không mất mạng nhỏ.
Nhưng mà đúng thời điểm, vào thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Sùng sục sùng sục...”
“Vù!”
Một tảng đá màu đen trực tiếp từ trong túi quần Trịnh Phàm bay ra.
“Ầm!”
Viên đá va vào đạo kính hồng kia, đạo kinh hồng kia là một thanh chủy thủ khắc phù văn, song phương vừa tiếp xúc, chủy thủ trực tiếp gãy vỡ, không đỡ được một kích!
Trong lòng đạo sĩ kia ngơ ngác: Không trách Võ giả trước mặt này, công phu chém giết non nớt, hắn lại giống chính mình, cũng là Võ giả Luyện Khí sĩ song tu!
Nhưng mà, không chỉ như vậy, tảng đá này đánh nát kinh hồng về sau, trực tiếp vọt tới đạo sĩ kia.
Hiện tại kế mà đạo sĩ kia đối phó Tả Kế Thiên, lại bị Trịnh Phàm phản ngược lại.
Có điều Tả Kế Thiên đã sớm phản ứng một bước, đồng thời trên người có giáp mềm. Vận khí tên đạo sĩ này rất tệ, bởi vì tảng đá kia trực tiếp đập vào gáy hắn.
“Đùng!”
Đầu đạo sĩ kia, trực tiếp bị đá đập nát.
Trịnh Phàm trở về từ cõi chết, thờ dài một hơi, nở cụ cười, nói:
- Thất bại chi tử.
Tả Kế Thiên há miệng, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Không hổ là… Người Lý gia phái đến.
Nhân số Trấn Bắc Hầu phủ không nhiều, nhưng không có nghĩa Hầu phủ không có nhân tài!
- Trịnh huynh, thủ đoạn cao cường...
Nhưng mà, lời Tả Kế Thiên cò chưa hết, một màn khiến hắn khiếp sợ xuất hiện, tảng đá kia đạp nát đầu đạo sĩ kia về sau, ở không trung lượn một vòng, tự động vọt tới đầu Trịnh Phàm!
Từ nơi sâu xa, có thể thấy khuôn mặt ai oán của hắn.
Cha rác rưởi như vậy, còn sống làm gì?
Hay là giết đi!
Trịnh Phàm: “…”
Thời điểm viên đá kia sắp đập trúng đầu Trịnh Phàm, có tiếng quát truyền đến:
- Ma Hoàn, ngươi muốn hại chết chúng ta sao!
- Vù!
Hòn đá bắt đầu giảm tốc độ, rốt cục ngừng lại trên trán Trịnh Phàm, có lẽ giảm tốc độ quá mức mãnh liệt, dẫn đến trong không khí còn lưu lại mùi khét nhàn nhạt.
Tả Kế Thiên nghe được âm thanh phía sau, theo bản năng trên mặt đất muốn quay đầu lại nhìn.
“Ầm!”
A Minh một cước đá vào trên đầu của hắn, Tả Kế Thiên vốn bị thương, hiện tại trực tiếp ngất.
- Hắn là cha ngươi!
A Minh nắm tay trái của mình hô.
Tay trái hắn đã hiện màu xanh tím, hiển nhiên áp chế nọc độc bị dính vừa rồi.
Lúc này, trong hòn đá truyền đến thanh âm con nít:
- Ta đang nghe lệnh, hành sự.
- Nghe lệnh? Nghe lệnh ai?
A Minh hỏi.
- Phụ thân…
Hai chữ phụ thân này, hắn nói cực kỳ không tình nguyện.
- Hắn nói… Đập!
Trịnh Phàm: “…”
…
Trang 67# 2