Chương 151: Chúng Ta Trở Về
Trước đây, cha hắn từng nói với hắn, dẫn lời của một vị tướng từng dẫn binh bình loạn phía tây nam, từng nói:
- Phản loạn tây nam đừng thấy thế lớn, nhưng chung quy chẳng làm được trò trống gì, uy hiếp lớn nhất của Đại Càn chính là Người Yến, quốc gia tự lực chống lại Man tộc chống lại Man tộc trong mấy trăm năm!
Bởi vậy, cha hắn hàng năm đều quan tâm tin tức về Yến Quốc, đặc biệt là tin tức Trấn Bắc Hầu phủ Bắc Phong quận, lấy tin tức từ bạn bè nơi đó, từ triều đình nơi đó, từ thương đội nơi đó.
Những năm trước đây, thường thường truyền đến tin tức Trấn Bắc Hầu phủ đánh thắng bộ lạc nào của Man tộc, lại diệt bộ lạc nào, khiến cha hắn mặt mày ủ chau.
Những năm nay, tin tức tương tự rất ít, thậm chí căn bản không có, lông mày cha hắn càng nhéo lại rồi.
Hắn cười nói với cha hắn, đây không phải chuyện tốt hay sao?
Cha hắn lại thở dài, nói:
- Trước đây, tuy rằng Trấn Bắc Hầu phủ vẫn đánh thắng trận, nhưng chuyện này chứng minh đám Man tộc còn dám kêu to, đe dọa, còn dám thăm dò. Những năm này không nghe được tin chiến sự, đã chứng minh, Man tộc đã bị chỉnh đốn đến phục tùng rồi.
- Một khi Man tộc phục tùng, Người Yến có thể ra tay rồi.
Tôn Kiến Minh ngoẹo cổ, hướng phía dưới liếc mắt nhìn.
Chỗ bậc thang xuống lầu, đã có Man binh tới rồi.
Không phải, cha, Người Yến không chỉ rảnh tay, thoạt nhìn Người Yến đã thu phục người Man rồi, những tên lính mặc giáp trụ Người Yến, không phải Người Yến, rõ ràng chính là người Man!
Tôn Kiến Minh di chuyển thân thể, hít sâu một hơi, một lần nữa giơ cung tên lên.
Kỳ thực, hắn không biết tại sao mình không đi, thực tế hắn đã từng vọt vào trong đám thủ binh chạy trốn, nhưng hắn bị quỷ thần xui khiến trở về rồi.
Trong kho nhỏ trên lâu thành, kỳ thực không ít cung nỏ, nhưng không có ai đi dùng.
Hắn cầm một cái nổ, dựa mình vào ụ tường.
Hắn không biết cha hắn hiện tại có lên trời hay không, phỏng chừng mới chết không bao lâu, hẳn chưa kịp lên trời phù hộ hắn.
Nhưng hắn đụng phải nhánh Yến quân kia rời khỏi thành, đám giặc này chỉ có khoảng ba, bốn trăm người!
Nhưng người trong thành đâu chỉ mấy ngàn?
Một cảm giác hoang đường đập vào đầu hắn, sau đó trong lòng hắn triệt để phẫn nộ mãnh liệt.
Cả tòa thành này, chỉ có một mình cha hắn, cầm Song Đầu Thương chủ động giết về phía Người Yến,…
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện, Tôn Kiến Minh không chút do dự mà bóp cò, cung tên bắn về phía cửa kia.
Hóa ra, Man binh dẫn đầu lấy một khối cảnh cửa che trước người chắn lại.
Cung tên kỳ thực xuyên qua một nửa tấm cửa, mất hết lực đẩy về sau, không thể xuyên thấu giáp trụ.
Các Man binh từ phía sau xung giết tới, Tôn Kiến Minh cầm lấy đao, bổ về phía trước.
- Ầm!
Vừa mới đối mặt, đao trong tay Tôn Kiến Minh đã bị ngăn lại, cổ tay căng thẳng, đao rơi ở trên mặt đất.
Sau đó ba tên Man binh cầm binh khí trực tiếp chém vào người hắn, đem hất tung trên mặt đất.
Không có giao chiến kinh thiên động địa, cũng không có cảnh ta giết ngươi, ngươi giết ta, càng không có chuyện hào phóng trước khi chết kéo vài tên Man binh làm đệm lưng.
Bản thân hắn trước mặt đám Man binh kia, nhỏ yếu không tưởng.
Trong lúc hấp hối, Tôn Kiến Minh hơi hối hận, bản thân hắn rõ ràng có người cha là Bát phẩm Võ phu, nhưng bản thân hắn lại đem tinh lực đặt lên cầm kỳ thi họa, cuối cùng dẫn đến kết quả hắn đường đường là con cháu tướng môn, ngay cả đao cũng không cầm chắc chắn.
Cha của hắn, đã đi rồi, hắn cũng nên đi rồi.
Cũng may hắn đã nắm cơ hội, bắn chết thủ lĩnh đám người kia rồi.
Nhưng thực tế, tên kia lại một người cưỡi ngựa đi ra đứng dưới thành lầu ngây người, ha ha, kẻ ngu si lại là hắn!
…
- Chủ thượng? Chủ thượng? Chủ thượng?
- Khặc khặc khặc...
Trịnh Phàm bắt đầu ho khan, lúc hắn xuống ngựa nện cả lưng xuống đất, hơn nữa trọng lượng giáp trụ không nhẹ, phát ngã này không nhẹ.
- Chủ thượng, ngươi đừng nhúc nhích, ta đến giúp ngươi lấy tiễn.
Lương Trình có thể phách cương thi, cho nên hắn có thể lui một đoạn mũi thương kia trong người, chờ rảnh tay xử lý tiếp, nhưng Trịnh Phàm lại không thể.
Mũi tên kiq bắn trúng trái tim Trịnh Phàm, nếu không xử lý cẩn thận, rất có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Trịnh Phàm lại lắc đầu một cái, đưa tay nắm lấy mũi tên cắm trên giáp trụ, không đợi Lương Trình ngăn cản trực tiếp rút mũi tên ra.
- Răng rắc…
Theo dự đoán máu tươi tung toé chưa từng xuất hiện, Trịnh Phàm tự nhiên chậm rãi ngồi dậy, lắc đầu nói:
- Ta không sao.
Nói xong, hắn bắt đầu mở giáp trụ, thò bàn tay vào, từ bên trong lấy ra một tảng đá, cười cợt:
- Ngươi biết không, trước khi xuất phát, người mù từng nói với ta, để ta đừng đem Ma Hoàn bên người, cũng may ta không nghe lời hắn. Con trai, ngươi lại cứu cha một mạng!
Nói xong, Trịnh Phàm lại ho khan vài tiếng.
Lúc này, đám Man binh kia đã đem đầu Tôn Kiến Minh xuống.
Cảm tình của đám Man binh đối với Trịnh Phàm, là sợ hãi đến tận xương tủy, đồng thời lại không muốn rời xa hắn.
Đối với tên người Càn Quốc này kém chút giết chết chủ nhân của bọn hắn, bọn hắn phẫn nộ không gì sánh được.
- Chủ thượng, đem đầu của hắn mang về, để tam gia đem đầu của hắn gọt thành một cái bát đem ra uống rượu!
Mấy Man binh đề nghị như vậy.
Trong lòng bọn họ, Tiết Tam tự mình biểu diễn nghệ thuật lấy xương sọ gọt thành bát, đối với bọn họ chính là hình phạt tàn ác nhất thế gian này, thậm chí linh hồn chết rồi vẫn không được an tĩnh.
- Không cần thiết.
Trịnh Phàm lắc đầu một cái, xét đến cùng, nguyên nhân vẫn do hắn, không có chuyện gì tự nhiên chạy ra khỏi đội ngũ, đứng dưới thành lầu làm gì.
Do chuyện này quá thuận buồm xuôi gió, trong lòng chủ quan.
Có điều, lời mình vừa nói ra đã bị đánh vào mặt, tự mình nói tòa thành này chỉ có một người giữ thành, tự nhiên xuất hiện một tên nam tử thứ hai lập tức đứng ra rồi.
Có điều chỉ có hai mà thôi.
Trịnh Phàm xoay người lên ngựa, ra hiệu bản thân không sao, những người còn lại cũng dồn dập lên ngựa, mọi người trước tiên đi tới chỗ sườn đất nghỉ ngơi.
Một ngôi một được dựng lên, bên trong mai táng chính là thi thể lão già kia, phía trên chống một ít đá, còn phần mộ bia, do điều kiện không cho phép, thứ hai cái này cũng quá làm khó trình độ văn hóa của đám Man binh này rồi.
Còn những thi thể Man binh còn lại không được mai táng, bởi Trịnh Phàm yêu cần mang bọn hắn trở về.
- Ngươi có thể biến họ thành cương thi được không?
Trịnh Phàm hỏi Lương Trình.
- Hiện tại không được, nhưng sau này có thể.
Lương Trình hồi đáp như vậy.
- Vậy đem thi thể bọn hắn trở về, trước tiên cẩn thận bảo tổn.
- Ừm.
- Ngươi, đem cái đầu kia cho ta.
Trịnh Phàm chỉ một tên Man binh, đem đầu Tôn Kiến Minh đưa cho Trịnh Phàm.
- Ách, đây là chết không nhắm mắt sao?
Con mắt Tôn Kiến Minh vẫn mở to, Trịnh Phàm đưa tay lau một hồi, lại không thể khép kín ảnh mắt của đối phương.
Đối với loại hiện tượng này, Trịnh Phàm biết một ít khoa học giải thích, phỏng chừng do bắp thịt mất đi sức dãn, do đó mắt mở rộng, vô pháp nhắm lại.
Có điều, Trịnh Phàm không định đem đầu hắn mang về, mà đến chỗ ngôi mộ, đem đầu Tôn Kiến Minh đặt bên cạnh ngôi mộ.
- Hai nam tử các ngươi ở đây làm bạn, ta nghĩ các ngươi sẽ có điểm chung.
Nói xong, Trịnh Phàm lại ngẩng đầu liếc mắt Miên Châu thành đằng xa xa, xoay người, hạ lệnh:
- Chúng ta trở về!
Mọi người thúc dục ngựa đi, biến mất trong màn đêm.
Gió đêm thổi tới mộ, chỉ còn lại không gian yên tĩnh, mà con mắt đang mở kia, lúc này đang chậm rãi khép lại…
Trang 77# 1