Chương 152: Nhân Diện Đào Hoa Tương Ánh Hồng
Chân trời, ánh nắng ban mai đã ngờ ngợ thấy rõ, mấy người Trịnh Phàm đã nhìn thấy cái bóng quần thể bảo trại phía trước, bước kế tiếp, chỉ cần xuyên qua tòa bảo trại phía trước, coi như trở lại cảnh nội Yến Quốc rồi.
Chỉ Chân trời, ánh nắng ban mai đã ngờ ngợ thấy rõ, cũng kiệt sức, ngựa hết hơi, theo đề nghị của Lương Trình, để an toàn vẫn để mọi người dừng lại một chỗ bên ghềnh khe suối dừng lại nghỉ ngơi một chút, để người ta thở mấy hơi thở, chiến mã thở mấy hơi thở, đồng thời phái kỵ binh đi điều tra tình huống.
Bên ghềnh khe suối, Trịnh Phàm đưa tay chỉ miệng vết thương tại bụng Lương Trình, nói:
- Có muốn ta giúp ngươi một tay rút mũi thương kia ra không?
Lương Trình lắc đầu một cái, nói:
- Chờ sau khi trở về rồi lấy, hiện tại lấy, ngược lại ảnh hưởng đến bản thân ta.
- Ừm.
Trịnh Phàm rõ ràng, lúc này Lương Trình vẫn giữ cảnh giác lớn nhất.
Nguyên bản chỗ dựa lớn nhất của bọn hắn chính là màn đêm, hiện tại ánh sáng đã chiếu rọi toàn bộ vùng đất này.
Tuy nói biên quân Càn Quốc trên dọc đường đều rất phế, nhưng cần thận vẫn hơn, khoảng cách về tới nhà còn nửa bước, vẫn phải chú ý.
Mọi người bên cạnh bãi sống nghỉ ngơi một giờ, chờ đợi những kỵ binh đi thám thính trở về báo không có vấn đề gì về sau, Lương Trình mới hạ lệnh để mọi người một lần nữa mặc giáp lên ngựa.
Theo Trịnh Phàm, kế tiếp chính là thừa thế xông lên, vọt thẳng qua bảo trại khu, về Thúy Liễu bảo Yến Quốc rồi.
Thế nhưng thời khắc mọi người chuẩn bị sắp xếp, Lương Trình giơ tay lên, dùng Man ngữ hô:
- Hướng đông!
Trịnh Phàm sửng sốt một chút, không phải hướng bắc?
Phương bắc, mới là Yến Quốc, mà hướng đông tương đương đi dọc theo đường bình hành Càn Quốc.
Các Man binh hơi bất ngờ, nhưng tố chất huấn luyện vẫn để bọn họ nghe theo lệnh, kỵ binh bắt đầu quay người lại, duy trì trận thế cơ sở, bắt đầu hướng đông chạy băng băng.
Lúc thúc ngựa, Trịnh Phàm liếc mắt nhìn Lương Trình bên người, không hỏi gì cả, Lương Trình cũng không nói gì, thời điểm mọi người vẫn chạy băng băng về hướng đông chưa được một phút, phía sau xuất hiện một nhánh kỵ binh truy kích tới!
Đây là kỵ binh Càn Quốc!
Con số không rõ, nhưng đảo qua một thoáng, đánh giá khẳng định có nhân số nhiều hơn bọn hắn.
Tính toán khoảng cách, phương hướng và thời gian, những kỵ binh trên khả năng cao đã mai phục trước khi bọn hắn xung phong lao vào bảo trại khu.
Hay là bọn họ phát hiện bọn hắn đi về phía đông, đối phương ôm cây đợi thỏ chưa xong, cho nên không thể không từ bên trong bảo trại lao ra truy kích.
Hai đội ngũ kỵ binh triển khai tiết mục đuổi bắt trên vùng bình nguyên này.
Lúc này, thể hiện ra tầm quan trọng của việc nghỉ ngơi lúc trước, kỳ thật các Man binh dưới tay Trịnh Phàm xuất thân từ Hình Đồ bộ lạc, ngươi để bọn họ trong ba ngày ba đêm không chợp mắt đều không có vấn đề gì, đây chính là thiên phú của Man tộc.
Nhưng nếu chiến mã dưới khố không được đẩy đủ, sẽ quăng móng.
Bởi vì được nghỉ ngơi, lúc truy kích, mọi người còn có thể thay ngựa, cái này khá giống máy bay tiếp nhiên liệu, kỹ thuật cưỡi ngựa thuần thục để các Man binh dưới trướng Trịnh Phàm nhanh chóng tiến lên đồng thời ung dung thay đổi chiến mã.
Đội ngũ kỵ binh Càn Quốc kia hiểu nhiên không có những loại tài nguyên này, càng không có loại ưu thế cưỡi ngựa thuật này, từ từ bị đám người Trịnh Phàm kéo dài khoảng cách.
Thời gian truy kích đại khái kéo dài hai tiếng, gần đến buổi trưa, đám người Trịnh Phàm rốt cuộc cắt đuôi đám kỵ binh Càn Quốc theo sau.
- Nghỉ ngơi!
Lương Trình lần thứ hai truyền mệnh lệnh nghỉ ngơi, một mặt không thể một hơi ép khô năng lượng của mọi người và chiến mã.
Mặt khác, hiện tại vẫn thuộc cảnh nội Càn Quốc, nếu một lòng một dạ chạy lung tung trời biết đám người bọn hắn sẽ đi đâu.
Lúc xuống ngựa, Trịnh Phàm chỉ cảm thấy bắp đủi của mình đau rát, thuật cưỡi ngựa của hắn kỳ thực trong khoảng thời gian này có tiến bộ rất lớn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn bôn ba cường độ cao, ngược lại phương diện thân thể còn nói được, nhưng thịt mềm bắp đùi, không thể chịu nổi cường độ cao, dần dần chai cứng, đau rát.
Có Man binh chủ động tới dắt ngựa cho nó ăn cỏ khô, Trịnh Phàm nhìn Man binh kia gật đầu cười cười, Man binh bị sợ hết hồn, vội vàng ôm hai tay bái lại Trịnh Phàm nhiều lần.
Trịnh Phàm từ trong túi tiền của mình lấy ra hai gọi bột chiên, bắt đầu nhét vào miệng.
Loại bột chiên này không phải loại bột chiên cánh gà, thịt cá hậu thế, mà thuần túy là "Bột mì" xào, mùi vị như vậy, bất luận đồ vật gì ăn mấy lần về sau, ngươi ngược lại sẽ cảm thấy bình thường.
- Chủ thượng.
Lương Trình thấy Trịnh Phàm vừa ăn bột chiên vừa đi về phía chính mình, lúc này chủ động mở miệng nói:
- Lúc trước thuộc hạ để kỵ binh đi thăm dò tình huống, kỳ thực để bọn họ chủ động bại lộ, trừ phi tất cả bảo trại kia giống bảo trại rởm mà chúng ta đi vào, bằng không nhất định sẽ kinh động thủ binh bên trong bảo trại.
Trịnh Phàm nghe vậy, gật đầu hiểu được nói:
- Là bởi không có khỏi báo động, đúng không?
- Đúng, có khói báo động chẳng khác gì đánh rắn động cỏ, tình huống bên trong bảo trại, chúng ta đại khải rõ ràng, binh ngạch không đủ, binh sĩ huấn luyện không đủ, bằng những loại bảo trại kia muốn nhanh chóng ngăn cản chúng ta gần như không thể. Mà quân đội Càn Quốc những nơi khác thấy khói báo động về sau, sẽ lên đường trợ giúp về đây, khả năng vẫn ngoài tầm với.
- Hơn nữa chúng ta hoàn toàn không cách nào tiêu sái xông về Yến Quốc, nhưng hoàn toàn không có khói báo động, để thuộc hạ kết luận phía trước hẳn có vấn đề.
- Được rồi.
Trịnh Phàm gật gù.
Để người chuyên nghiệp làm chuyện chuyên nghiệp mới tránh được chuyện cười, Trịnh Phàm cảm thấy nếu để bản thân hắn tự mình dẫn đội mà nói, khả năng hiện tại đã bị kỵ binh Càn Quốc làm thịt rồi.
Hành động của phòng giữ Thúy Liễu bảo quét ngang qua Càn Quốc sẽ nửa đường chết…
Tiếp theo, Trịnh Phàm lại cười nói:
- Xem ra Càn Quốc bên kia, không hoàn toàn là thùng cơm.
- Chủ thượng chúng ta rốt cuộc từng đánh hạ một toà thành, có điều tướng lĩnh đối phương có thể phản ứng cấp tốc như vậy, thậm chí trực tiếp dự đoán con đường chúng ta quay lại, để sớm bố trí mai phục, chứng minh họ quả thật có trình độ.
- Rốt cuộc, một quốc gia lớn như vậy, nếu tất cả đều giá áo túi cơm, cũng không hiện thực, tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Trước kia, bình thường Lương Trình đều hỏi Trịnh Phàm vấn đề này.
Nhưng hiện tại đến phiên Trịnh Phàm lãnh đạo hướng về nhân sĩ hiền tài thỉnh giáo, hiện thực không phải trò chơi, không có cơ hội nhét tiền làm lại.
Trang 77# 2