Chương 155: Ta Còn Sợ Bọn Hắn Đến Ít
- Van cầu các ngươi, van cầu các ngươi, không được hại ta…
Thiếu nữ một bên khóc một bên cầu xin.
Lương Trình giơ tay lên, thiếu nữ trợn to hai mắt nhìn Lương Trình, thấy cánh tay hắn càng gần mình.
Thiếu nữ hít một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, phảng phất như muốn chịu chết.
“Đùng!”
Thiếu nữ bị Lương Trình dùng một cái tát quất mở.
Thiếu nữ: “…”
Không có thiếu nữ ngăn cản, hình dáng quý phụ bên trong xe ngựa hiện ra trước mặt Lương Trình.
Nữ nhân thời xưa thường sinh con sớm, con gái đã lớn như vậy, nhưng quý phụ này chỉ chừng ba mươi tuổi.
Trong đầu Lương Trình hiện ra phóng thái Tứ Nương, tuy nữ nhân này trước mắt khẳng định không sánh bằng Tứ Nương, nhưng bản thân chủ thượng hắn có khẩu vị tựa hồ ưa thích thục nữ.
Lương Trình đưa tay, chỉ về quý phụ.
- Không được làm bị thương mẹ ta, không được làm bị thương mẹ ta, ngươi làm gì với ta cũng được, nhưng van cầu các ngươi, không nên thương tổn…
Thiếu nữ bò lên, ôm lấy tay Lương Trình, sau đó.
“Đùng!”
Thiếu nữ lần thứ hai bị quất lật ở bên trong xe ngựa, mắt trợn trắng lên, trong lòng nồng nặc khiếp sợ, ngất đi.
Lương Trình nhìn thiếu nữ một mắt, trước kia trong trạch viện Hổ Đầu thành, có nhiều tiểu nương tử như vậy, nhưng bản thân chủ thượng hắn không động chạm một ngón tay nào, chứng tỏ chủ thượng hắn không có hứng thú đối với gái tơ chưa thành thục.
Tay Lương Trình lần thứ hai chỉ về phía quý phụ, trong tay quý phụ cầm một con dao đặt trên cổ mình, lạnh lùng nói:
- Ta nguyện chết, cũng không để cho các ngươi làm bẩn sự trong sạch của ta!
Lương Trình lại không có chút khiếp sợ và hoảng loạn nào, trên thực tế, hắn là một đầu cương thi, trạng thái mặt lạnh như băng mới là trạng thái bình thường của hắn, nếu không phải muốn khôi phục thực lực, hắn hoàn toàn mặc xác Trịnh Phàm.
Lúc quý phụ đòi tự sát, Lương Trình chỉ về phía thiếu nữ hôn mê nói:
- Nếu ngươi chết đi, nàng sẽ bị những Man binh kia chà đạp.
Quý phụ nghe vậy, tay bắt đầu run rẩy, nhìn con gái mình một chút, không khỏi vứt con dao xuống, mắng Lương Trình:
- Ngươi là ma quỷ, vô sỉ ma quỷ!
Lương Trình gật gù nói:
- Quá khen.
- Nói như vậy, ngài là Tiết độ sứ phu nhân?
- Đúng.
- Đưa tay ra.
Quý phụ vươn hai tay ra, hợp cùng nhau.
Trịnh Phàm từ trong túi lấy ra một ít bột chiên đặt trong tay nàng, đồng thời ném một túi nước qua, nói:
- Ăn đi.
Quý phụ cúi đầu, nhìn bột chiên trong tay một chút, do dự một chút, cuối cùng vẫn bắt đầu ăn.
Trịnh Phàm vỗ vỗ tay, đứng dậy, nhìn thấy một đầu khác, thiếu nữ bên người Lương Trình cũng ăn bột chiên của mình, nhưng tính cách thiếu nữ kia quá mức lạc quan, tựa hồ hoàn toàn không biết sợ hoàn cảnh của mình, chỉ biết kề cận Lương Trình.
Dựa theo kinh nghiệm, hoặc thiếu nữ này có vấn đề về đầu óc, hoặc trưởng thành sớm đến lợi hại, biết mình nên biểu hiện ra sao, tư thái thế nào mới để bản thân an toàn nhất.
Lúc này, sắc trời đã đen, sau khi cướp hai mẹ con đi, đám người Trịnh Phàm rất nhanh sẽ đụng phải kỵ binh Càn Quốc, song phương lại triển khai một lần thi chạy.
Bỏ rơi đối phương sau, lúc hoàng hôn, lại đụng tới một lần, hẳn không phải nhánh kỵ binh lần trước đụng phải, nhưng không quan tâm thế nào, nói chung là một lần thi chạy.
Bỏ rơi đối phương về sau, lúc này trời đã khuya rồi.
Cái này tương đương với thành công cách tối hôm qua nhảy vào Miên Châu thành, đám người Trịnh Phàm bỏ ra một ngày, vẫn không rời khỏi địa phận Càn Quốc.
Có điều ngược lại mọi người không hề hoảng hốt, bắc địa Càn Quốc bao la, thích hợp chơi trò trốn tìm, cộng thêm quân đội kỵ binh Càn Quốc, bất luận chất lượng hay số lượng, không cách nào sánh bằng kỵ binh Yến Quốc, hiệu suất truy kích và năng lực hết sức kém cỏi.
Phải hiểu được những Man binh dưới trướng Trịnh Phàm lúc trước tại hoang mạc đã từng chơi trò mèo vờn chuột với Trấn Bắc quân, hiện tại Trấn Bắc quân đổi thành Càn Quốc kỵ binh, chớp mắt có loại cảm giác không đau không ngứa.
Cần vật tư gì, không cần căng thẳng, lúc xế chiều gặp phải một nhánh đội buôn, đội buôn kia rất thức thời, đối mặt với mấy trăm kỵ binh hung hăng càn quấy, trực tiếp nhấc tay đầu hàng rồi.
Đối phương thức thời như vậy, Trịnh Phàm cũng phải cho người ta mặt mũi, cướp sạch đồ ăn và ngựa về sau, lưu lại người và hàng cho bọn hắn.
Trước khi đi, quản sự đối phương còn liên tiếp cảm tạ, nói gặp phải người tốt rồi.
Sở dĩ Trịnh Phàm còn đang ăn bột chiên, bởi bất luận đồ vật gì, chỉ cần so sánh với lương khô của đội ngũ kia, chút bột chiên kia của hắn có thể nói là mỹ vị nhân gian rồi.
Lương Trình thấy Trịnh Phàm đứng dậy đi ra ngoài, cũng đứng dậy đi theo, Trịnh Phàm tìm một chỗ tránh gió, dựa vào bên trong, để bảo hiểm, hắn còn dùng mũ giáp của mình chống đỡ, yên lặng hút thuốc.
Có tao ngộ tối hôm qua bị bắn lén, hiện tại mọi cử động của Trịnh Phàm đều cẩn thận hơn.
Trời biết chung quanh đây sẽ có Thần xạ thủ hay không, nhỡ đây hắn thấy mình ngứa mắt, cho một mũi tên vào đầu thì sao?
- Chủ thượng, ngươi lo lắng sao?
Lương Trình ngồi xổm ở cạnh hố, hỏi.
Trịnh Phàm lắc đầu một cái, phun ra một ngụm khói nói:
- Chúng ta đã vòng trở về, ngày mai đại khái có thể lao ra từ địa phương ban đầu đến.
Toàn bộ ngày hôm này, chi kỵ binh của Trịnh Phàm kỳ thực đều di chuyển lòng vòng, dằn vặt cả ngày sau, hiện tại địa phương mọi người nghỉ ngơi cách Miên Châu thành không xa.
- Nếu mọi người được nghỉ ngơi toàn bộ đêm nay, ngày mai chúng ta có thể lao ra, tố chất kỵ binh Càn Quốc không đủ, số lượng không dủ, bọn họ tìm tòi chúng ta cả ngày, hẳn đã mệt mỏi rồi.
- Ừm.
Trịnh Phàm đáp một tiếng, lại hút một hơi thuốc.
- Chủ thượng, ngươi phụ nữ kia hẳn nói chuyện cùng ngươi rồi đi, nàng kiến nghị chúng ta mang nàng đến chỗ tướng công nàng.
Tiết độ sứ tại Càn Quốc là chức vụ so với Hứa Văn Tổ tại Hổ Đầu thành, lớn hơn một cấp, dưới tay hẳn có tầm có hai, ba vạn lính biên phòng, hẳn phụ trách một khu vực bảo trại phòng ngự, tương đương với thực quyền tổng binh tại Yến Quốc.
Lương Trình thấy Trịnh Phàm không nói lời nào, tiếp tục nói:
- Ý của nàng là, chúng ta có thể để nàng qua chỗ Phòng khu của tướng công nàng, chỉ cần chúng ta tuân thủ lời hứa, đưa các nàng thả xuống là tốt rồi.
Trịnh Phàm lắc đầu một cái, nói:
- Ta không tin nữ nhân.
Lương Trình: “…”
- Làm sao?
- Không có gì, ta có thể đoán được chủ thượng có thể sẽ từ chối, nhưng không ngờ chủ thượng lại dùng lý do này để từ chối.
- Khả năng cách diễn đạt của ta có vấn đề, ta không phải nói ta không tin được giới tính nữ, mà ta không tin phán đoán của nữ nhân này đối với chồng của nàng. Người phụ nữ kia cảm thấy chồng của nàng sẽ vì nàng và nữ nhi của hắn thả chúng ta, đó xuất phát từ góc độ nàng làm thê tử của hắn. Ta lại không ngủ chung với chồng nàng. Ta làm sao biết được chồng của nàng có phải loại nam nhân si tình trăm năm khó gặp hay không?
Nói xong, Trịnh Phàm đem tàn thuốc bỏ chân, dùng ủng giẫm giẫm, nói:
- Vẫn dựa theo con đường lúc đầu chúng ta đi, nếu như đêm này có thể an ổn, ngày mai trời vừa sáng, tiến về con đường kia đi.
- Hai nữ nhân kia xử lý thế nào?
- Đem các nàng mang về, coi như chiến công đi, tác dụng của các nàng trên tay chúng ta không lớn, thế nhưng trong tay bên tình báo hoặc Tĩnh Nam Hầu lại khác.
- Ngày mai, quân đội tham dự lùng bắt chúng ta sẽ nhiều hơn.
Lương Trình nói.
Bởi vì việc Miên Châu thành nổi lên, hơn nữa phản ứng cướp hai mẹ con này, khả năng một nửa biên quân Càn Quốc sẽ vì thế mà điều động.
- Ta còn sợ bọn hắn đến ít đây.
Trịnh Phàm hồi đáp.
Trang 79# 1