Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 156: Dị Biến!

Chương 156: Dị Biến!



- Tại sao?
- Tĩnh Nam Hầu không phải người mù, ta không tin, quân đội Càn Quốc tại biên cảnh điều động đại quy mô như vậy, Tĩnh Nam Hầu sẽ không biết gì cả.
- Đây là suy đoán của chủ thượng?
- Ngươi không nhìn tận mắt vị Hầu gia kia, vị Hầu gia kia không phải kẻ hiền lành gì.
- Nếu trong lòng chủ thượng đã nắm chắc, thuộc hạ sẽ không bận tâm nữa, chủ thượng nghỉ ngơi thật tốt, thuộc hạ đi sắp xếp người đi tuần đêm.
- Tốt.
Trịnh Phàm vung vung tay, đem áo choàng cuốn lên, che mặt của mình, nhắm chặt mắt lại.

Lúc mọi người nghỉ ngơi tự nhiên không thể nhọc lòng đi dựng trại đóng quân, cho nên chọn địa phương hẻo lánh yên tĩnh này làm điểm dừng chân, nếu có gió thổi cỏ lay, cũng dễ cho mọi người lập tức dời đi.
Lương Trình một lần nữa kiếm tra gác đêm một lần và thả ra kỵ binh tuần tra về sau, trở lại dưới gốc đại thụ lúc trước ăn cơm tối.
- Ngươi mệt mỏi sao?
Thanh âm của thiếu nữ truyền đến.
Lương Trình quay đầu nhìn nàng một cái, không mở miệng nói chuyện.
- Các ngươi chạy trốn lâu như vậy, khẳng định mệt chết đi?
Thiếu nữ chủ động nhích lại gần, hai tay ôm lấy vai Lương Trình, đồng thời nhích đầu gối tới gần.
Hai mẹ con này ở đây, ngược lại không bị trói, đứng nhìn nơi này có rất nhiều Man binh đang nghỉ ngơi, nhưng lén lút thấy Lương Trình bố trí trạm gác ngầm, đồng thời đám Man binh này coi như ngáy ngủ, vẫn có thể híp một mắt quan sát tình huống chung quanh.
Trên hoang mạc sói nhiều, ngủ đến mức mê man, đều sớm bị sói làm thịt rồi.
- Này, tại sao ngươi cứ lạnh băng băng như vậy?
Thiếu nữ hơi bất mãn nói lẩm bẩm.
Lương Trình vẫn không nói.
- Có phải ngươi không thích nữ nhân?
Thiếu nữ hỏi.
Lương Trình nhắm chặt mắt lại.
Thiếu nữ nói xong, tay bắt đầu trượt.
- Hí…
Lập tức, hít vào một ngụm khí lạnh, tay rút về, đầu ngón tay đã bị cắt ra, bắt đầu chảy máu.
- Ngươi làm sao đâm người vậy?
Thiếu nữ rất oan ức đem ngón tay chảy máu nhét vào miệng hút.
Kỳ thực, bởi vị trí bụng Lương Trình có một đoạn mũi thương vẫn chưa bị lấy ra, lúc tay của thiếu nữ trượt tới bị mũi thương kia cắt chảy máu.
Nhưng Lương Trình không giải thích, tiếp tục nhắm hai mắt.
- Này, ta muốn trò chuyện với ngươi, hôm nay trên xe ngựa ta nhìn thấy ngươi, nói thật với ngươi, ta đã chọn trúng ngươi, cha ta để ta đi gả cho một con mọt sách, ta không muốn. Ta thích người cương thiết như ngươi.
Cương thi, kỳ một góc độ khác mà nói, đúng là một cương thiết, dù cho thiết cương chân chính, chưa chắc cứng bằng hắn.
Lương Trình mở mắt ra, nhìn về phía thiếu nữ nói:
- Thời điểm ban ngày, hộ vệ của ngươi vì bảo vệ ngươi, đã chết rồi.
- Đúng vậy, thì sao?
- Ngươi không khổ tâm sao?
- Ăn cơm nhà ta, làm tay sai cho nhà ta, bán mạng cho nhà ta, thiên kinh địa nghĩa, khổ sở cái gì?
- Ừm.
- Trên cõi đời này có nhiều chuyện bi thảm hơn nhiều, nhưng người nào có thời gian khổ sở, ngươi đến làm tướng công của ta đi, ngươi ở Yến Quốc không phải đại quan gì, nếu là đại quan cũng không thể mang chừng đó người đến đây liều mạng. Chỉ cần ngươi làm tướng công của ta, ta nói với cha ta một tiếng, để ngươi làm quan Càn Quốc, đảm bảo quyền cao chức trọng hơn Yến Quốc, ta còn sinh con cho ngươi, ngươi thấy thế nào?
Lương Trình gật gù.
- Ngươi đáp ứng rồi?
Thiếu nữ hơi kinh hỉ.
Lương Trình bỗng nhiên đưa tay, nắm lấy tay của thiếu nữ.
- Định làm gì, có nhiều người ở đây, chúng ta qua bên kia đi?
Lương Trình nhìn con mắt của nàng, mở miệng nói:
- Ngươi rốt cuộc là người nào?

Kỳ thực, bên ngoài trời giá lạnh, không chăn, ăn mặc giáp trụ, vẫn chưa thể nhóm lửa, kỳ thực ngủ như tra tấn.
Nhưng hết cách rồi, vì bảo đảm ngày mai có sức, ngươi nhất định phải ngủ.
Sau khi tỉnh dậy tại thế giới này, trải qua nhiều chuyện như vậy, Trịnh Phàm cũng biến hóa rất nhiều, hắn có thể ở tình huống như vậy ngủ, đây là chuyện hắn không cách nào tưởng tượng.
Có điều giấc ngủ này quá nông, lúc một làn gió thơm ùa đến, Trịnh Phàm chậm rãi mở mắt ra.
Hắn thấy quý phụ kia xuất hiện trước mặt mình, nàng cũng xuống phía hố này.
- Làm cái gì?
Trịnh Phàm mở miệng hỏi.
- Ta, ta hơi sợ.
- Sợ sệt đi tìm Lương Trình đi, hắn là nam tử cương thiết.
Trịnh Phàm nói xong cũng nhắm chặt mắt lại, hắn không lo lắng hai mẹ con này sẽ chạy trốn, chung quanh đây có rất nhiều Man binh cảnh giới, chỉ càn hai nữ nhân này hơi dị động, mũi tên sẽ bắn giết tới.
Đây chính là mệnh lệnh của Trịnh Phàm ra lệnh đối với các Man binh, các nàng tự nhiên củng rõ ràng.
- Ta hi vọng các ngươi có thể thả con gái của ta.
Quý phụ nhân chủ động dựa vào, hướng về phía Trịnh Phàm, đồng thời đầu ngón tay cởi từng sợi dây màu hồng trên người xuống, hương thơm từ từ tràn ngập hướng về phía mũi Trịnh Phàm.
- Ta không phải kẻ thích giết chóc, ngươi có thể yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp, ngươi cùng con gái ngươi sẽ không sao, được rồi, hiện tại...
- Ta sẽ phối hợp, ta sẽ phối hợp thật tốt.
Quý phụ nhân bỗng nhiên ôm lấy Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm sửng sốt một chút, đột nhiên, hắn cảm giác tầm mắt của mình bắt đầu hơi ửng hồng, thân thể của mình cũng hơi nóng lên, cảm giác này rất kỳ quái, cả người lâng lâng trên đám mây, tất cả tất cả không chân thực như vậy.
- Ngươi muốn ta làm cái gì, ta đều phối hợp.
Quý phụ nhân một bên ôm Trịnh Phàm một bên dùng tay của mình vuốt nhẹ trên ngực Trịnh Phàm.
Thời khắc này, tình cảnh này, phụ cận khẳng định không có ít Man binh canh giác, hoặc Man binh giả vỡ ngủ chú ý tới, nhưng bọn họ chỉ cho rằng chủ nhân đang chơi đùa nữ tù.
Thậm chí cố ý đem tầm mắt của mình tránh ra, đây là tôn trọng sự riêng tư của chủ nhân.
Chủ nhân muốn làm chuyện ấy, mọi người đều tự giá thức thời, nhưng tuyệt đối đừng giả mù mà nhìn, vạn nhất chọc giận chủ nhân, chú ý xương sọ của ngươi có thể gỡ xuống làm bát!
Không ai chú ý, một bàn tay khác của nữ nhân kia bắt đầu lặng lẽ sờ về phía cây đao bên người của Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm đã phát hiện sự tình tựa hồ có gì đó không đúng, nhưng thân thể của hắn không biết tại sao không nhúc nhích đứng lên.
Nữ nhân này, có vấn đề!
Nhưng mặc cho Trịnh Phàm cố gắng như thế nào, nhưng không có cách nào di chuyển, cũng không có cách nào phát ra âm thanh, ngay cả khí huyết không cách nào vận hành, cả người như bị bóng đè.
Cái tay của nữ nhân kia đã chạm tới cây đao của Trịnh Phàm rồi.
Đồng thời, nàng muốn che giấu tai mắt người khác, còn tiếp tục nói, làm bộ bản thân đám làm Điều Cấm với Trịnh Phàm, nói:
- Chỉ cần ngươi thả con gái ta, ta đồng ý làm tất cả.
Tay của người phụ nữ, đã nắm lấy cây đao kia, nàng sắp thành công rồi!
- Chỉ cần ngươi thả con gái ta, ta có thể làm thê tử ngươi, làm ngươi đàn bà của ngươi. Nếu ngươi có hài tử, ta có thể làm mẹ của con ngươi.
“Sùng sục sùng sục...”


Trang 79# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất