Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 159: Tuyệt Cảnh!

Chương 159: Tuyệt Cảnh!



- Răng rắc, răng rắc, răng rắc, răng rắc, răng rắc. . .
Từng tiếng vang giòn rã, từ trên người Đinh Tường truyền đến, vị Đề đốc chi tử Ngân Giáp vệ này, lúc này đang chịu đựng đau đớn dặn vặt kin khủng nhất thế gian này.
Sau thân thể, Trịnh Phàm đang đứng, hai tay hắn cầm đầu Đinh Tường, từng sợi từng sợi khí tức hắc sắc từ lòng bàn tay hắn bắt đầu lan truyền ra toàn bộ thân thể Đinh Tường.
Con mắt Đinh Tường đã nhảy trắng, miệng há lớn, nhưng không phát ra nửa điểm âm thanh.
Người bình thường uống no nước về sau, đều nhận biết cảm giác nước lay động trong bụng mình.
Lúc này, trong cơ thể Đinh Tường chính là cảm giác này, hơn nữa, đặc biệt mãnh liệt.
Xương cốt của hắn, khí quan của hắn, tất cả bộ phận trong cơ thể hắn đều hóa thành trạng thái lỏng.
Như băng tuyết mùa đông bắt đầu hòa tan, tất cả hỗn độn, tất cả hỗn loạn, tất cả chấp nhất, vào lúc này đều không đáng nhắc tới.
Chử Phượng Cửu trơ mắt mà nhìn tình cảnh này, chậm rãi rút ra bội kiếm đeo tại eo.
Hắn rõ ràng, rất nhanh, Ngân Giáp vệ phụ cận sẽ tụ tập về phía này.
Thân là Đô úy Ngân Giáp vệ, hắn rất tiếc mạng.
- Đùng!
Trịnh Phàm buông ra, hai cầm đầu Đinh Tường, thân thể Đinh Tường đung đưa mấy lần, bắt đầu theo bản năng hướng về phía Chử Phượng Cửu, có lẽ lúc này chỉ có Chử Phượng Cửu mới cho hắn mê man cảm giác thấy một điểm an toàn.
Dù cho người thủ trưởng này, người trưởng bối này, vừa mới không chút do dự mà đem hắn đẩy ra ngoài làm bia đỡ đạn.
Nhưng Đinh Tường đã vô pháp suy nghĩ nhiều, bởi đầu óc của hắn, đang dần dần hòa tan, nói cách khác, hiện tại hắn sống sót, không bằng nói lực quán tính để hắn nhìn giống như… Đang sống sót.
Một bước, hai bước, ba bước…
- Ào ào ào. . .
Thanh âm như túi bóng nước đập xuống đất, Đinh Tường "Sụp" đi, chỉ còn dư lai một bộ bao da nước.
Tình cảnh này, để con ngươi Chử Phượng Cửu đột nhiên co rụt lại, thân là Đô úy Ngân Giáp vệ, chuyện gì ô uế dơ bẩn hắn chưa từng trải qua?
Trong thiên lao Ngân Giáp vệ, cực hình dằn vặt người nhiều vô cùng, nhưng hắn chưa bao giờ thấy qua tình cảnh này!
Vào giờ phút này, Chử Phượng Cửu không nghi ngờ chút nào, chỉ cần cầm nhuyễn kiếm đâm Đinh Tường một nhát, chất lỏng bên trong thân thể Đinh Tường có thể chảy xuôi đi ra.
Trịnh Phàm hơi nghiêng đầu, thân thể cũng hơi nghiêng, bên trái vai cao bên phải vai thấp, cứ như vậy mỉm cười nhìn Chử Phượng Cửu.
Đây chính là cực hình mà Ma Hoàn đã từng trải qua.
Cửu Thế Oán Anh, đây chính là thống khổ hắn từng trải, đây chính là tội nghiệt hắn từng chịu đựng.
Lúc trước, hắn lần lượt hi vọng Sinh, đối với thế giới bên ngoài ngóng trông mòn mỏi, chờ mong mình có thể ra đời.
Nhưng cuối cùng, chờ đợi hắn, không phải tiếng khóc nỉ non thuộc về hắn, hắn không được cha mẹ quan tâm che chở, chỉ có kim loại lạnh lẽo đâm vào!
Hắn cứ như vậy kết thúc, lần lượt khát vọng, lần lượt mơ ước tốt đẹp, cuối cùng rơi vào hoàn cảnh vô tình thê thảm nhất!
Hiện tại, hắn đã hóa nó thành thủ đoạn của chính mình, đây chính là trừng phạt thuộc về Ma Hoàn!
- Ha ha. . . Ha ha. . .
Tiếng trẻ con non nớt truyền ra, tay Trịnh Phàm giơ về phía trước.
- Vù!
Sau một khắc, hai chân Trịnh Phàm trên đất vẽ ra một đạo vết sâu, trực tiếp xuất hiện trước mặt Chử Phượng Cửu.
Trên người Chử Phượng Cửu thả ra một đạo hào quang màu xám, tia sáng này cũng bám vào trên nhuyễn kiếm, lúc này nhuyễn kiếm đâm thẳng về phía trước.
Khí huyết ngoại phóng, đây là Bát phẩm Võ giả!
Hơn nữa không giống lão đầu tại Miên Châu thành, lão Tôn kia tuổi đã già thế đã suy, từng hắn từng là Bát phẩm Võ giả, nhưng trên thực tế, thực lực chỉ tương đương Cửu phẩm đỉnh phong Võ giả, nếu tận lực kéo dài, khả năng không đủ hơi, cuối cùng hắn và Lương Trình giằng co, rốt cuộc lấy tiêu hao sinh mệnh làm đại giá đổi lấy hồi quang phản chiếu thôi.
Nhưng Chử Phượng Cửu, chính là Bát phẩm Võ giả hàng thật giá thật!
Tốc độ nhuyễn kiếm rất nhanh, như rắn bạc leng keng!
Nhưng Trịnh Phàm tốc độ rất nhanh, thân thể của hắn một bên, cả người mặt hướng trên, hai chân vẫn đang di động, trực tiếp tránh thoát nhuyễn kiếm.
Đồng thời, hai tay Trịnh Phàm chụp tới Chử Phượng Cửu!
Có vết xe đổ của Đinh Tường, Chử Phượng Cửu làm sao dám để tay Trịnh Phàm đụng vào hắn?
Lúc này thân hình nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng Trịnh Phàm lại ép sát không thôi.
Nhuyễn kiếm trong tay Chử Phượng Cửu hướng phía dưới nghiêng kéo tới, đây đang muốn chém ngang hông Trịnh Phàm.
Trong giây lát này, trong mắt Trịnh Phàm tựa hồ xuất hiện một vệt do dự, phảng phất đúng lúc này, để thân thể cha mình bị chém ngang hông.
Nhưng thân thể Trịnh Phàm đúng lúc này run lên, một luồng ý niềm mạnh mẽ xuất hiện, đánh nát do dự của hắn.
Thân thể của Trịnh Phàm đột nhiên lần thứ hai ép xuống, cả người như dán trên mặt đất.
Mũi kiếm của Chử Phượng Cửu chỉ vẽ lên một vết nứt trên giáp trụ Trịnh Phàm, tuy rằng rằng tia lửa văng gắp nơi, nhưng không thể đả thương Trịnh Phàm.
Đồng thời, hai chân Trịnh Phàm nhanh chóng trên mặt đất đẩy mạnh.
Lúc này Chử Phượng Cửu gầm lên một tiếng, từ lúc bắt đầu giao thủ đến hiện tại, hắn đều hoàn toàn nằm thế hạ phong, hắn biết rõ cứ như vậy bị áp chế, sớm muộn sẽ có chuyện.
Mỗi một tên Ngân Giáp vệ, đều xuất phát từ tầng chót, có thể lên đến địa vị cao, đều từ hoàn cảnh chém giết đi ra, kinh nghiệm chém giết tự nhiên cực kỳ phong phú.
Nhưng Chử Phượng Cửu vô pháp ngờ tới chính là, kinh nghiệm chém giết của hắn phong phú thế nào, cũng không cách nào so sánh với nhân vật nổi tiếng trong truyện tranh.
Bởi hạn mức tối đa của nhân vật trong chuyện tranh cần rất nhiều yếu tố, không cần phải mất quanh năm suốt tháng xây dựng, trước kia Trịnh Phàm chỉ cần một chương… Ngoại truyện… Để bổ sung.
Động tác của Trịnh Phàm, nhanh hơn Chử Phượng Cửu, hai tay của hắn chống ngược mặt đất, trong lúc nhất thời, trực tiếp từ hai chân di chuyển biến thành bốn chân, di chuyển như bò sát.
Tốc độ, đột nhiên tăng lên!
Ánh mắt Chử Phượng Cửu ngưng lại, thời khắc căn bản phản ứng không kịp nữa, bản thân đã bị Trịnh Phàm hoàn toàn áp sát người.
Lúc này Chử Phượng Cửu vung ra một mảnh ánh kiếm, lấy tự thân khí huyết gia trì, bày xuống ba đạo phòng ngự xung quanh.
Nhưng Trịnh Phàm áp sát gần người Chử Phượng Cửu về sau, không hề chủ động công kích, mà lựa chọn dán vào thân hình Chử Phượng Cửu, bắt đầu di động, tốc độ của hắn, thực sự quá nhanh, nhanh tới mức con mắt Chử Phượng Cửu không theo kịp nổi rồi!
Đây rốt cuộc, là thứ quỷ quái gì?
Trong lòng Chử Phượng Cửu đã hoàn toàn rối loạn, đối thủ mạnh hơn, dù cho Lục phẩm Võ giả, Thất phẩm Võ giả, hắn cũng không rơi vào tâm thái như vậy.
Chí ít, mọi người có thể triển khai theo con đường bình thường công kích, thắng thua sinh tử, bằng bản lãnh của mình thôi!
Nhưng sinh vật trước mặt mình, hoàn toàn không theo quy luật nào.
Trịnh Phàm di chuyển nhanh chóng giống như mỗi một tầng một tầng phá tan phòng ngự mà Chử Phượng Cửu bố trí, bởi tốc độ của Trịnh Phàm nhanh đến mức Chử Phượng Cửu không tưởng tượng nổi, cho nên Chử Phượng Cửu thậm chí không dám lại mạo muội xuất kích, bởi vì hắn rõ ràng, một khi hắn sơ suất, chính là đem Mệnh môn đặt trước mặt đối phương.
Nhưng loại tư thế bị động phòng ngự này của Chử Phượng Cửu, cũng kiên trì không được bao lâu, rốt cục, phòng ngự của hắn xuất hiện một lỗ thủng, ngay tại đỉnh đầu.
Trịnh Phàm đột nhiên bốc lên, cánh tay trái như người rối, xoay nửa vòng tròn, nện xuống!
- Muốn chết!
Trong bụng Chử Phượng Cửu mừng rỡ, bản thân hắn cố ý thả ra kẽ hở.
Loại chém giết này, thử thách lớn nhất chính là tâm trí, Chử Phượng Cửu cảm thấy, phương diện tâm trí và kinh nghiệm của hắn thắng đối phương!
- Vù!
Trong khoảnh khắc, nhuyễn kiếm trong tay Chử Phượng Cửu bỗng nhiên nứt ra, từ một hóa thành ba, bắt đầu nhanh chóng lấp loé, trực tiếp chụp vào đầu Trịnh Phàm.
Khả năng một giây sau, đầu Trịnh Phàm sẽ bị trực tiếp gọt nát, như đưa đầu vào quạt máy trong công xưởng lớn hậu thế.
Nhưng thân hình Trịnh Phàm trên không trung, chỗ ngực bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang trầm thấp, giáp trụ trên người Trịnh Phàm trực tiếp nứt ra, như có người trên không trung đẩy một lực vào ngực Trịnh Phàm, thân hình Trịnh Phàm trên không trung, dừng lại một chút.
Tiếp theo, phần Phần eo nhờ vào đó phát lực, thân thể Trịnh Phàm bắt đầu nghịch chuyển.
Nguyên bản thân hình hướng phía dưới dùng nắm đấm nện xuống, đã biến thành nửa người trên về phía sau, nửa người dưới về phía trước.
Đầu Trịnh Phàm không chỉ tránh thoát kiếm hoa của Chử Phượng Cửu, hai chân thuận thế đột nhiên hướng phía dưới giẫm một cái!
- Ầm! Ầm!
Hai chân vững vàng chặt chẽ đập vào ngực Chử Phượng Cửu.
- Phốc. . . Phốc. . .
Chử Phượng Cửu phun ra hai ngụm máu tươi, cả người bị đạp bay ra ngoài, trực tiếp đánh vào gốc cây đằng sau.


Trang 81# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất