Chương 158: Yên Tâm, Mẹ Ngươi Không Phải
Nghĩ đến, lần này Ma Hoàn hoàn toàn thức tỉnh, cũng không trọn vẹn bởi quý phụ kia muổn tay với Trịnh Phàm, trên thực tế, dựa theo câu chuyện A Minh kể lúc tại Tổng binh phủ tại Nam Vọng thành, Ma Hoàn hoàn toàn có thể dùng hình dạng hòn đá trong cự ly ngắn đập nát đầu quý phụ kia.
Nhưng hắn không lựa chọn làm như vậy, bởi hắn đã cảm ứng được nguy hiểm chân chính.
Mức độ nguy hiểm đủ để toàn bộ nhóm người mình, triệt để chôn vùi.
Bởi phía bên mình không dùng được, Ma Hoàn hắn không thể không từ ngủ say lười biếng tỉnh lại, hắn nói mình là không phải rác rưởi thì còn là cái gì nữa?
Không trách người ta lại có oán khí mãnh liệt thế rồi.
Sau một khắc, thân thể của Trịnh Phàm lần thứ hai bắn lên, hướng về phương nam bắt đầu bắn vọt.
Lương Trình giơ mã tấu, phát ra tiếng hô quát, nói:
- Xung!
Mấy trăm Kỵ binh Man tộc bắt đầu theo phương hướng Trịnh Phàm, bắt đầu thúc ngựa lao nhanh.
…
- Đô úy, những binh mã kia làm sao còn chưa tới?
- Đừng nóng vội, hẳn cần chờ một lúc nữa.
Trên một cái ghế nhỏ, có một nam tử gầy gò ngồi yên lặng.
Bên cạnh có một bàn trà nhỏ, phía trên có đĩa bánh quy xốp, và một bình trà lạnh.
Nam tử thân mặc giáp nhẻ màu bạc, giáp trụ rất nhẹ đồng thời rất xốp.
Đại Yến sùng đen, Càn Quốc sùng đỏ.
Kỳ thực, lúc mới bắt đầu giáp trụ Càn Quốc lấy màu bạc làm chủ, trước đó sơ đại Hoàng Đế Càn Quốc từng được xưng là Bạc Giáp tướng quân, thủ hạ dưới trướng của mặc giáp bạc, sau khi lập quốc, lúc hắn ngự lâm tự nhiên lấy giáp bạc làm chủ.
Sở dĩ, gần trăm năm trước thảm bại về sau, sợ đại Trấn Bắc hầu lưu lại câu thơ kia.
- Giơ roi giục ngựa trục Ngân Lãng, thanh chuồn điều chuyển ngắm đào hoa.
Sau này, từ từ quân đội Càn Quốc không lấy giáp bạc làm chủ nữa, nghe nói một vị Hoàng Đế đời nào đó của Càn Quốc báo mộng cho Hoàng Đế Càn Quốc đương thời, nói chung, dùng đủ loại lý do, để quân đội Càn Quốc chuyển dần sang màu đỏ.
Còn giáp bạc, chỉ còn sót lại tại bên trong Thiên Tử thân quân, Ngân Giáp vệ.
Tác dụng của nó xấp xỉ quân tình báo của Yến Quốc, thậm chí gần tiếp cận với Cẩm y vệ Trịnh Phàm quen thuộc bên trong thế giới kia.
- Đô úy, lần này chúng ta lập xuống công lao như vậy, phía trên hẳn có ban thưởng chứ?
Chử Phượng Cửu vừa bốc lên bánh quy xốp đưa vào trong miệng vừa cầm lấy ấm trà, uống một ngụm, tức giận liếc mắt người trẻ tuổi bên cạnh nói:
- Cha ngươi là Đề đốc Ngân Giáp vệ, tại sao so sánh với binh lính không có bối cảnh, còn lưu ý công huân?
- Cái này là chuyện không cách nào giải quyết, cha ta là cha ta, ta nơi này áp lực cũng lớn, bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm đây, ta biết Đô ý ngài có bản lãnh thật sự, lúc này ta dựa vào quan hệ nói với thủ hạ ngài, cố gắng kiếm chút điểm công huân.
- Hừm, tiểu tử ngươi ngược lại cũng thành thực, nhưng lần này ngươi thất vọng rồi, Ngân Giáp vệ ta bố cục tại Ngân Lãng quận Yến Quốc gần hai mươi năm, thật vất vả đạt thành hiệp nghị ngầm với Tổng binh và Tri phủ Nam Vọng thành. Tuy không đến mức để bọn họ khởi nghĩa vũ trang đứng về phía chúng ta bên này phản bộ Yến Quốc, nhưng ít nhất giúp chúng ta tạo một lớp bình phong.
- Thế gia môn phiệt, bọn họ lưu ý vĩnh viễn không phải khí vận của một nước, mà là tồn tại của mình.
- Ai.
Nghe đến đó, thanh niên cũng thở dài.
- Nhưng ai có thể đoán, Tĩnh Nam hầu kia rốt cuộc lên cơn điên gì, lại dám suất quân tới Ngân Lãng quận đại khai sát giới, mà lại nói bên ngoài rằng, Tổng binh và Tri phủ Nam Vọng thành đều bị gian tế Càn Quốc ta sát hại, ha ha.
- Đô úy, đây có phải mang ý nghĩa Yến Quốc, thật sự dự định hướng về Đại Càn ta khai chiến rồi?
Chử Phượng Cửu lắc đầu một cái, nói:
- Trấn Bắc hầu đã thành cường phiên, Yến hoàng đã cùng Trấn Bắc hầu phủ không nể mặt mũi, Tĩnh Nam hầu kia sở dĩ làm như vậy, phỏng chừng do Yến Hoàng lo lắng lúc bọn hắn nội chiến, Đại Càn ta lại tiến hành Bắc phạt.
- Đô úy cao minh.
- Cao minh cái rắm!
Chử Phượng Cửu cầm trong tay bánh quy xốp trực tiếp ném ở trên mặt đất, nổi giận mắng:
- Lần này, mấy trăm kỵ binh Yến Quốc có thể phá tan ta Miên Châu thành, mà bên kia đang rêu rao biên quân Đại Càn ta không có biện pháp nào bắt bọn họ.
- Tiểu Đinh, ngươi nói ngươi nếu Yến Hoàng biết được chuyện này, sẽ cảm tưởng thế nào?
- Cái này…
Đinh Tường không dám nói.
- Không dám nói đúng không? Ta nói ngươi cũng giống mấy tên văn nhân kia, lá gan làm sao nhỏ như vậy, đừng trông trước trông sau như vậy, làm ta hơi tức rồi đấy.
- Đô úy chỉ giáo.
- Nhánh Yên quân này tuyệt đối không thể bỏ mặc bọn họ rời đi, một khi bọn họ trở lại Yến Quốc, đem hành động mấy ngày hôm nay báo cáo lên. Nếu ta là Yến Hoàng, ta sẽ cảm thấy, so với việc đề phòng Càn Quốc ta có thể bắc phạt hay không, hắn chẳng bằng trực tiếp tàn nhẫn quyết tâm hạ lệnh nam tiến!
- Hắn dám sao?
- Có cái gì không dám? Mặt mũi do mình có thực lực tạo nên, còn thân mình rắc rưởi, thì đừng trách người khác bắt nạt!
Chử Phượng Cửu thở dài một hơi, nói:
- Sở dĩ, kế này vì biên cương Đại Càn ta, tuyệt đối không thể để cho bọn họ sống sót rời khỏi quốc thổ Càn Quốc ta, đây chính là nguyên nhân chủ yếu Đô ú lưu lại quân đội hiệp trợ biên quân vây quét bọn họ. Bằng không, lấy phẩm chất của đám biên quân chúng ta, thật sự để nhành quân đội Yến Quốc này trở về nước!
Đinh Tường nói.
- Đô úy, thuộc hạ vẫn rất tò mò, Đô úy làm sao có thể kết luận vị trí của bọn họ?
- Đội ngũ kỵ binh kia đã cướp đi thê nữ Trấn Tiết độ sứ của Lương trấn Mạnh Trường Độ.
- Ta biết rồi, Mạnh tiết độ như phát điên ra lệnh kỵ binh Lương trấn lùng bắt bọn họ đây.
- Thê tử Mạnh tiết độ chính là người Ngân Giáp vệ ta.
- …
Đinh Tường.
- Trong triều, có rất nhiều văn võ trọng thần, thê tử của bọn họ, đều là người Ngân Giáp vệ, có ít người rõ ràng, có điều bọn họ làm như không biết, còn có người lại không rõ ràng.
- Kia…
- Yên tâm, mẹ ngươi không phải.
- …
Đinh Tường cạn lời.
- Mẹ của ngươi thật sự không phải người của chúng ta, cha ngươi từ một bả tổng một đường lên chức, vào lúc đó mẹ ngươi và cha ngươi kết hôn, nữ nhân Ngân Giáp vệ của ta có nhiều hơn nữa, cũng không đến mức xa xỉ đưa nữ nhân đến một chỗ chức quan nho nhỏ chứ? Đương nhiên, nếu như cha ngươi cưới vợ bé hoặc…
Nhắc đến đoạn kia, Chử Phượng Cửu suy nghĩ một chút không nói ra.
- Sở dĩ, cha ngươi chưa bao giờ cưới vợ bé, rốt cuộc Đề đốc Ngân Giáp vệ ta coi thường hắn không thích nữ sắc?
- Thì ra là vậy.
- Ha ha, sở dĩ, dọc trên đường, kỳ thực đều có dấu ấn do nàng lưu lại, chúng ta đi theo tìm đến, tự nhiên tìm tới, có điều nhân thủ của chúng ta quá ít, chỉ có thể theo dõi bọn hắn, vẫn phải đợi biên quân lại đây trước tiên bày thiên la địa võng, một lần bắn cả đám.
Nói xong, Chử Phượng Cửu cầm ấm trà đứng lên, vừa đi về phía trước vừa nói:
- Mùa đông của bắc địa này, thật khiến người ta không dễ chịu chút nào, có người nói chỗ Yến Quốc còn lạnh hơn, mà địa phương Bắc Phong quận càng lạnh hơn nhiều.
- Nghe người đội buôn nói, đúng như vậy.
Đinh Tường phụ họa nói.
- Ừm, sở dĩ, ngươi ngẫm lại, người Yến rốt cuộc thích giang sơn Đại Càn ta thế nào, ha ha.
- Đô úy, thuộc hạ cảm thấy, biên quân Đại Càn ta tiếp tục như vậy, biết…
- Đừng, những câu này tuyệt đối đứng nói với ta, về nói với cha ngươi đi.
- Đúng.
Chử Phượng Cửu đi tới trước mặt Đinh Tường, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói:
- Tiểu Đinh, ngươi khá lắm, người trẻ tuổi phải có tâm tư này, ta già rồi không có ý tưởng kia, những tướng quân trong triều đình kia còn không vội, chúng ta cần gì phải gấp?
- Nhưng…
- Yên tâm, ngươi có những ý nghĩ này, ta rất vui mừng, coi như không phải nhìn mặt mũi cha ngươi, ta cũng tận lực bảo vệ Đại Càn, bảo vệ người trẻ tuổi như ngươi, thay ngươi hộ tống trận này, về sau ta sẽ tận lực đề cử ngươi, Đại Càn ta còn có chút hi vọng.
- Thuộc hạ, đa tạ Đô úy vun bón!
- Khách khí khách khí, đây là việc ta hẳn…
- Ầm!
Đột nhiên, một bóng người từ trong rừng xuất hiện, sát ý khủng bố như dầu sôi phả vào mặt!
Tâm trạng Chử Phượng Cửu cả kinh, bàn tay đặt trên vai Đinh Tường lúc này phát lực, đem Đinh Tường không kịp chuẩn bị đẩy về phía bóng đen, bản thân hắn tắc hai chân đạp đất nhanh chóng lùi về phía sau!
Hai chữ cuối cùng của câu nói này vẫn còn nhẹ nhàng bồng bềnh trên không trung.
- Nên…
- Làm…
Trang 80# 2