Chương 163: Hổ! Hổ! Hổ!
Trịnh Phàm đưa tay chỉ vị Trịnh Hồng Trạch vừa mới quay lại kia, nhìn Lương Trình bên người nói:
- Cẩu tặc vui mừng quay lại, khẳng định nhân vật lĩnh quân lần này nói với hắn, không quan tâm chúng ta đưa ra điều kiện gì, đều đáp ứng chúng ta.
Lúc này, Trịnh Hồng Trạch đi tới phía trước, mở miệng cất cao giọng nói:
- Thái úy có lệnh, sẽ đáp ứng điều kiện của các ngươi, cần các ngươi mau chóng bỏ binh khí xuống ngựa xin hàng, Đại Càn chúng ta coi trọng chữ tín, tất nhiên giữ lời!
- A…
Trịnh Phàm cười nhạt một tiếng, đúng lúc này, Trịnh Phàm bỗng nhiên nhìn thấy trên bầu trời phía bắc, có hai đầu Thương điêu đang xoay quanh.
Lúc này khóe miệng lộ ra một vệt ý cười, dùng tiếng Man nói:
- Bắn chết hắn cho lão tử, hắn không xứng họ Trịnh!
Lúc này tất cả Man binh giương cung lắp tên, nhắm vào Trịnh Hồng Trạch.
Vị Trịnh Hồng Trạch kia đang kinh hỉ trong lòng bởi việc xấu hắn làm sắp hoàn thành, nhưng thấy tình cảnh này về sau, trong lòng "Lộp bộp" một hồi, theo bản năng hô to:
- Không được…
- Vù! Vù! Vù! Vù!
Trả lời hắn chính là mấy trăm mũi tên.
Cả người lẫn ngựa của Trịnh Hồng Trạch bị bắn thành con nhím, bị chết không thể chết hơn được nữa.
Cử động bên này, khiến kỵ binh Càn Quốc ồ lên một trận, đội ngũ bên trong kỵ binh gây nên một trận xao động, lúc trước cho rằng đối phương muốn đầu hàng mà thư giãn, lần này trở nên nghiêm cẩn hơn.
…
- Hắn làm sao dám, hắn làm sao dám!!!
Dương Thái úy đang đứng trên đài xa, không dám tin tưởng nói.
Ba tên Tiết độ sứ đứng sau người hắn cũng một mặt choáng váng, đám người Yến này, quả thật chán sống hay sao?
Đặc biệt vị Tiết độ sứ Tiền Thư Văn lúc trước mở miệng nói người Yến không có người trung nghĩa, sắc mặt càng khó coi hơn.
…
- Không quan tâm các ngươi có nghe hiểu hay không nghe hiểu, gọi một câu cùng lão tử, các dùng toàn lực gọi thật to cho ta! (tiếng Man)
Man binh trong phạm vi đồng thời đứng thẳng thân thể, trên lưng ngựa.
Trịnh Phàm mở miệng hô:
- Tướng sĩ Đại Yến ta …
- Tướng sĩ Đại Yến ta…
- Thề sống chết không hàng!
- Thề sống chết không hàng!
- Yến Hoàng vạn tuế!
- Yến Hoàng vạn tuế!
- Tĩnh Nam hầu thiên tuế!
- Tĩnh Nam hầu thiên tuế!
Từng khẩu hiệu này, bị mấy trăm Man binh đồng thời hô lên, khí thế bi tráng bao phủ mà ra!
Tình cảnh này, để Dương Thái úy trên đài xe không khỏi thay đổi sắc mặt, đồng thời trong lòng càng cả kinh, đám người Yến này cứng cỏi như vậy, thà chết không hàng?
Đồng thời, trong lòng hắn không khỏi có chút vui mừng, cũng may người Yến trong nội quốc nội loạn, bằng không…
- Thái úy, Yến tặc ngu xuẩn mất khôn, hạ lệnh đi!
Ngô Anh Vật mở miệng khuyên bảo nói.
Mạnh Trường Kỳ sửng sốt một chút, nữ nhi của hắn vẫn còn trong tay người Yến đây.
Dương Thái úy gật gù, ra lệnh đám kỵ binh nói:
- Giết!
Lúc này đám kỵ binh Càn Quốc được truyền lệnh xuống.
Sau một khắc, đám kỵ binh Càn Quốc vây quanh Càn Quốc, bắt đầu chuyển động, đội ngũ một lần nữa tập hợp, muốn xung phong rồi.
Trịnh Phàm lại không hề sợ hãi, trái lại được sự giúp đỡ của Lương Trình, giơ lên trường đao trong tay, các Man binh đồng thời giơ lên mã tấu, chuẩn bị tử chiến.
- Tùng tùng tùng!
- Tùng tùng tùng!
- Tùng tùng tùng!
Đúng lúc này, ở phương bắc bỗng nhiên xuất hiện một mảnh bóng mờ màu đen.
Theo đó, có thanh âm đại địa đang rung động, kỵ binh Càn Quốc đang chuẩn bị xung phong dồn dập ghìm lại dây cương, có chút mờ mịt nhìn về phía bắc, Dương Thái úy và ba vị Tiết độ sứ đứng trên đài xe cũng đồng thời khiếp sợ nhìn về phía bắc.
Từng đội ngũ màu đen xuất hiện, bọn họ quân dung chỉnh lý, bọn họ đội ngũ chỉnh tề, từng là cờ chữ Yến và chữ Nam trong quân trận đón gió lay động.
Một khí tức xơ xác bàng bạc, theo sự xuất hiện của bọn họ, bắt đầu áp bức bao phủ tới, giống như Cự thú chiến tranh, sắp mở hai con mắt dữ tợn thuộc về nó!
- Ô…
Một tiếng quân hào thê lương vang lên, tất cả kỵ binh người Yến đồng thời giơ binh khí lên, đồng thời hô to:
- Hổ!
- Hổ!
- Hổ!
Trong xe ngựa rộng rãi, đốt chậu than, thỉnh thoảng phát ra vang giòn nhẹ nhàng.
Một người đàn ông trung niên ngồi ở bên chậu than, hai tay đặt trên than hồng.
Đỗ Quyên ngồi ở một bên khác, cầm trong tay kìm kẹp khoai lang ở phía trên nướng, hương khoai nướng trên xe từ từ ngàn ngập tới.
Xe ngựa đang di động, nhưng bên trong xe ngựa, lại không lay động điểm nào.
- Xác nhận rồi sao?
- Hầu gia, xác nhận, bên trong tất cả bảo trại Ngân Lãng quận, chỉ có Thúy Liễu bảo ít đi bốn trăm kỵ.
- Do tiểu tử kia?
- Đúng vậy.
- Nói như vậy, từ ngày xảy ra tại Hoài Nhai thư viện về sau, hắn không hề về Thúy Liễu bảo.
- Đúng vậy, Hầu gia, căn cứ cơ sở ngầm của chúng ta tại Càn Quốc, đại khái có thể phán đoán ra, hắn khả năng xong chuyện Hoài Nhai thư viện, trực tiếp suất quân lĩnh dưới trướng đi Càn Quốc.
- Ha ha.
- Hầu gia, hắn rốt cuộc bị sao?
- Tại sao? Người trẻ tuổi, không phục chứ còn sao nữa, hắn thay chúng ta gánh sự tình bên Hoài Nhai thư viện, trong lòng có oan ức, lại không dám làm gì Bàn hẩu, đã nghĩ cách đem oán khí xả giận lên Càn Quốc bên kia.
- Vẻn vẹn như vậy sao?
Tĩnh Nam hầu lắc đầu một cái, nói:
- Đương nhiên không chỉ như vậy, trên thế giới này xác thực chỉ có kẻ ngu si nóng đầu làm việc, hơn nữa còn không ít, nhưng kẻ ngu si không làm nổi chức Thủ bị. Bản Hầu cảm thấy, tiểu tử này, đại khái đoán được chiều gió đến rồi. Chúng ta ở Ngân Lãng quận thanh lý nhiều người như vậy, cũng xử lý nhiều môn phiệt như vậy, có lẽ đã bị hắn nhìn ra ý đồ muốn dụng binh nam tiến, cho nên hắn muốn đoạt công đầu, sớm đặt cược.
- Hầu gia, thuộc hạ cảm thấy, khả năng không đơn giản như vậy?
- Ngươi tra được cái gì sao? Nha, đúng rồi, bảo trại của tiểu tử kia, tra được rồi?
- Hầu gia ngài sẽ giật nảy cả mình.
- Được, vậy hãy để cho Bản Hầu đoán xem, có thể làm cho Bản Hầu giật nảy cả mình, vậy khẳng định không phải quan hệ với Trấn Bắc hầu phủ, tiểu tử kia tuy trước kia dày mặt trước mặt ta nói hắn chính là chó săn Trấn Bắc hầu phủ, nhưng Bản Hầu cảm thấy Lý Lương Đình đại khái không thiếu chó săn trong nhà, nhiều đến mức hắn tự mình không còn nhớ rõ nổi.
- Chí ít, xích chó trên người tiểu tử này, khẳng định không phải Lý Lương Đình tự mình nắm, tiểu tử Trịnh Phàm kia cũng không đáng giá để Lý Lương Đình tự mình đi buộc hắn.
- Cái kia cũng không phải tiền của hắn, hắn mới từ phía bắc đến phía nam nhậm chức, dù cho trên người có bạc, nhưng cũng không quan hệ đủ tốt để chuẩn bị tất cả mọi thứ như vậy. Không có môn phiệt nào chịu giúp đỡ một quân đầu lĩnh, coi trọng tiềm năng phát triển của hắn, thu nạp để bản thân sự dụng cũng không phải sự tình khiến người ta kinh ngạc.
Nói tới chỗ này, Tĩnh Nam hầu nhìn về phía Đỗ Quyên, lòng bàn tay lại sưởi ấm, nói:
- Hoàng tử.
- Hầu gia anh minh.
Trang 83# 1