Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 164: Đế Vương Gia

Chương 164: Đế Vương Gia



Tĩnh Nam hầu đưa tay từ Đỗ Quyên nơi đó tiếp nhận một củ khoai lang nướng kỹ, bởi vì quá nóng, cho nên trong tay qua lại áng chừng.
- Lão đại chưởng khống quận binh Thiên Thành quận, cho nên không thể là đại hoàng tử; lão nhị trên danh nghĩa nắm giữ Cấm quân Kinh thành, càng không phải Nhị hoàng tử
- Hai người bọn họ, quân vụ trong tay mình còn không xong, còn chưa đến mức tham công tiếc việc ra ngoài; Tam hoàng tử đi theo văn đường, là vị hoàng tử tài hoa nhất trong các hoàng tử, hắn sẽ không đụng chạm vào Võ sự, đụng vào Võ sự, sẽ mất hình ảnh trước đây của hắn. Hơn nữa, ông ngoại hắn chính là Đặng gia Tam Thạch, vốn là tướng môn, nếu hắn muốn nhúng tay, tự có Đặng gia chống đỡ, không đến nỗi đi tìm người ngoài.
- Ngũ hoàng tử bị Bệ hạ phạt đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm một năm, trong năm ấy, hắn sẽ không ra tay với bên ngoài, hắn không ngu đến vậy.
- Thất hoàng tử còn nhỏ.
- Nếu ta đoán không nhầm, đó hẳn là Lục hoàng tử.
- Chính là Lục Điện hạ.
- A, cũng làm khó hắn, không biết được tiểu tử họ Trịnh kia rót cho Lục hoàng tử Mê Hồn thang gì, để Lục hoàng tử không nhịn được phá công rồi.
- Hầu gia, ngài cho rằng Lục Điện hạ…
- Lúc Lục hoàng tử mới bảy tuổi, ngày hôm đó Bệ hạ triệu ta vào Cung bồi tiếp uống rượu, Lục hoàng tử tiếp khách; Bệ hạ từng nói với ta một câu, bên trong chư vị hoàng tử, Lục hoàng tử giống Bệ hạ nhất.
Đỗ Quyên cúi đầu.
- Kỳ thực, ta cũng cảm thấy như vậy, Lục hoàng tử từ nhỏ thông minh, trên người hắn quả thật nhìn thấy cái bóng thời trẻ của Bệ hạ. Chỉ tiếc, Lục hoàng tử không may mắn như Bệ hạ. Tóm lại, Đại Yến chúng ta, một quốc gia không thể chứa được hai đời Bệ hạ.
Tĩnh Nam hầu xé ra vỏ khoai, đưa đến bên mép, cắn một cái, nói:
- Ngọt.
- Động tác này của Lục hoàng tử, vẫn chưa che lấp, lẽ nào hắn không sợ?
- Hắn không sợ, tiểu tử này biết Phụ Hoàng tín nhiệm Bản hầu, đem toàn bộ công việc trên dưới Ngân Lãng quận giao cho Bản Hầu xử lý, hắn tự nhiên rõ ràng, bộ phận tình báo của Ngân Lãng quận đều nắm giữ trong tay Bản hầu, muốn tra hắn, nhất định tra được, nhưng hắn chắc chắn rằng Bản Hầu sẽ không làm lộ ra, thậm chí còn giúp hắn giấu.
- Vì sao?
- Bản Hầu nợ hắn.
- Hầu gia, ngài nói?
- Võ An năm thứ ba, kẻ khả nghi mưu phản Mẫn gia, triều đình hạ chỉ trị tội; Bản Hầu suất một ngàn Tĩnh Nam binh, san bằng Mẫn gia, chính là mẫu tộc vị Lục hoàng tử chúng ta.
- Đó là chỉ dụ của Bệ hạ, không liên quan gì với Hầu gia ngài.
Tĩnh Nam hầu lại cắn một miếng khoai lang, trong miệng từ từ nghiền ngẫm, đồng thời nói:
- Mùa đông Võ An năm thứ ba, Mẫn phi vì Mẫn gia mưu phản mà được ban cho khăn tang tự vẫn.
Đỗ Quyên há miệng, cũng không biết nên nói cái gì.
- Tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ đêm lập thu Võ An năm thứ ba, Bệ hạ từng đem Lục hoàng tử vào ngự thư phòng, có người nói, hỏi một ít cái nhìn của Lục hoàng tử cái nhìn liên quan đến Đại Yến ta với Man tộc và Càn Quốc bên kia, Bệ hạ mặt mày vô cùng vui vẻ, thưởng cho Lục hoàng tử thường vàng bạc châu báu, đồng thời phong bổng Thân vương.
- Ngày thứ hai, Bản Hầu nhận ý chỉ của Bệ hạ, để Bản Hầu đi diệt Mẫn gia.
Tĩnh Nam hầu cầm miếng khoai lang cuối cùng cho vào miệng, còn liếm liếm vỏ khoai lang, lúc này mới đem vỏ khoai vứt sang một bên. Sau đó nhận khăn lau tay từ phía Đỗ Quyên xoa xoa tay, lau miệng.
- Khả năng đêm đó ở ngự thư phòng, Bệ hạ đúng là hài lòng, bởi biểu hiện của Lục hoàng tử, để Bệ hạ rất hài lòng, bất luận phụ thân nào nhìn thấy một đứa con trai giống mình, trong lòng hắn khẳng định tràn ngập vui sướng và thỏa mãn.
- Vậy tại sao…
- Tại sao? Bản Hầu trước đã nói, Bệ hạ đối với Đại Yến hiện tại, đối với Đại Yến tương lai, đã có bố cục và thiết tưởng của chính hắn, Bệ hạ là người thiết kế con đường cho Đại Yến, không cho phép bất luận người nào thay đổi, dù cho người kia là con trai của hắn.
- Bệ hạ không chỉ là một vị phụ thân, hắn còn là Hoàng Đế của Đại Yến.
- Bởi vậy sau khi Bệ hạ cao hứng, ngày thứ hai, hạ lệnh để Bản Hầu diệt Mẫn gia, đứt đoạn mất Mẫn tộc chống đỡ Lục hoàng tử; lại giam cầm Mẫn phi, ban cho nàng cái chết, đứt đoạn chống đỡ đến từ hậu cung của Lục hoàng tử.
- Từ ba năm sau, lgt bắt đầu yêu thích thanh sắc khuyển mã, bắt đầu bán vịt nướng rồi.
- Vậy Lục hoàng tử lần này, không sợ ngài sao?
- Hắn thông minh, sở dĩ hắn hiểu ta, hắn rõ ràng, Bản Hầu coi như biết chuyện này rồi, sẽ giúp hắn giấu đi, một là Bản Hầu thiếu nhà ông ngoại hắn một món nợ máu, hai là, hắn biết Bản Hầu đối với nền tảng lập quốc chi tranh, không hứng thú tham dự.
Đỗ Quyên nói.
- Hầu gia, Nhị hoàng tử chính là cháu ruột của ngài.
- Cháu ruột? Đúng, Nhị hoàng tử chính là cháu ruột của ta, là hài tử chị gái Bản hầu, Bệ hạ muốn cho lão nhị làm Thái tử, tâm tư đã rất rõ ràng, đánh giá sang năm lão nhị có thể vào Đông cung rồi. Nhưng cái này thì làm sao?
- Hầu gia, ngài không vì cháu trai ngài suy nghĩ một chút chứ?
- Ngươi thật sự cái gì cũng dám hỏi.
- Thuộc hạ đối với Hầu gia ngài cái gì cũng dám hỏi, bởi thuộc hạ đã chuẩn bị tốt xe ngựa, nhận ban thưởng cái chết rồi.
- Ha ha ha ha, Bản Hầu không phải loại người giống Bệ hạ, Bản Hầu không làm được chuyện này…
Đột nhiên, Tĩnh Nam hầu trầm mặc lại.
- Hầu gia, ngài làm sao rồi?
- Không có chuyện gì.
Lúc này, bên ngoài xe ngựa truyền đến một tiếng thông bẩm:
- Hầu gia, trong nhà phái người gởi thư tới.
- Chuyển lên.
- Vâng.
Một phong bì thư được đưa vào trong mành, Đỗ Quyên đưa tay nhận thư, nàng chưa kịp chuyển đến tay của Tĩnh Nam hầu, Tĩnh Nam hầu liền mở miệng nói:
- Niệm.
Đỗ Quyên hít sâu một hơi, đem thư mở ra.
- Ngươi trước tiên xem một lần, rồi nói cho Bản hầu.
- Vâng, Hầu gia.
Đỗ Quyên đem thư nhìn một lần sau, đem thư để xuống, đối với Tĩnh Nam hầu nói:
- Hầu gia, đây là thư của lão gia.
Lão gia tử, tự nhiên là Điền gia gia chủ, Điền gia không phải nhất đẳng môn phiệt Đại Yến, nhưng luận tôn vinh, cho dù Trấn Bắc hầu phủ cũng không thể so sánh với Điền gia.
Con giá của Điền gia chủ chính là Đương kim Hoàng hậu, sinh ra hoàng tử, khả năng rất lớn trở thành chủ nhân của Đông Cung; con trai của Điền gian chủ được phong Tĩnh Nam hầu, chưởng 50 ngàn Tĩnh Nam quân.
Hiện tại, trong triều trừ phi quận chúa Trấn Bắc hầu phủ kết hôn với Thái tử, bằng không địa vị của Điền gia không có kẻ nào ngang hàng.
- Hừm, nói một chút, lão gia nhà Bản hầu, ở trong thư muốn nói cái gì với Bản Hầu nếu phí lời không cần phải nói nữa.
Đỗ Quyên do dự một chút, mở miệng nói:
- Hầu gia, lão gia nói, hôm nay Trấn Bắc quân cùng triều đình bên này đã càng ngày càng giương cung bạt kiếm, lão gia tử muốn hỏi quan điểm và thái độ của ngài một chút.
- Còn gì nữa không?
- Lão gia còn nói, nghe nói gần nhất bên người Hầu gia có một nữ nhân bộ phận tình báo; Lão gia nói, người phụ nữ kia, có thể vui đùa một chút, nhưng phòng tình báo Ngân Lãng quận, thân là thần tử, nên có chỗ kiêng kỵ, cho dù Bệ hạ để ngài cầm, ngài cũng không nên cầm thật.
- A…


Trang 83# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất