Chương 194: Ta Không Cần Chuộc Tội
- Ngươi sợ rồi sao?
Lương Trình bỗng nhiên mở miệng nói:
Người mù Bắc không phủ nhận, trực tiếp thừa nhận:
- Đúng đấy, chỉ sợ như lần trước bức chủ thượng tiến vào Cửu phẩm mà nói, chỉ khiến hiềm khích và đề phòng của chủ thượng đối với chủ thượng càng phóng to lên, không cần thiết.
- Lúc trước, chủ thượng dựa vào, kỳ thực chỉ có con ruột Ma Hoàn của hắn, ta vốn cho rằng Ma Hoàn là một tiên đại hiếu tử; Nhưng mấy lần, ta xem như nhìn ra rồi, Ma Hoàn, hắn kỳ thực có tâm tư của mình, hiện nay tính toán, hắn đã ra tay giúp chủ thượng mấy lần rồi. Còn nữa, tính cả Sa Thác Khuyết Thạch cùng vị Trần Đại Hiệp có thể nhập bọn với chúng ta, chủ thượng đã có vốn liếng thuộc về chính mình rồi.
Tứ Nương mở miệng nói:
- Ma Hoàn, hắn có tâm tư gì? Ta vẫn cho rằng hắn vẫn muốn làm đại hiếu tử đây.
Người mù Bắc lắc đầu một cái, nói:
- Tạm thời không có gì uy hiếp, chí ít hiện nay thực lực của Ma Hoàn khôi phục giống A Minh và Lương Trình, ít nhất trong ngắn hạn có thể xác định, hăn không hy vọng chủ thượng chết, sẽ bảo vệ chủ thượng an toàn, cái này đã đủ rồi.
Trên mặt Tiết Tam lại lộ ra nụ cười ý vị thâm trường nói:
- Ta nói, các ngươi đều chỉ thấy chủ thượng coi Ma Hoàn là con ruột, nhưng các ngươi không nghĩ tới, Ma Hoàn là tồn tại do chủ thượng tự mình thiết kế ra, bản thân chủ thượng sẽ không biết Ma Hoàn đối với cha mẹ hắn rốt cuộc đức hạnh thế nào? Nhưng như vậy, chủ thượng vẫn tiếp tục đem Ma Hoàn mang trên người không rời không bỏ, hơn nữa, Ma Hoàn đúng là cứu chủ thượng mấy lần, trái lại không hố chủ thượng.
- Đây là tình cha như núi Thái Sơn, an ủi nội tâm hài tử.
Tứ Nương nói.
- Chà chà, ngươi nói lời này chính ngươi có tin được không?
Trịnh Phàm hỏi ngược lại.
Tứ Nương lắc đầu một cái nói:
- Không tin.
Tiết Tam vừa nhìn về phía Lương Trình, nói:
- Ngươi tin sao?
Lương Trình lắc đầu một cái.
- Người mù, ngươi tin sao?
- Ta tin.
- Ngươi, mẹ nó trợn tròn mắt nói mò đi!
- Đúng vậy.
". . ." Tiết Tam.
Bình ổn tâm tình đang muốn nói tục, Tiết Tam tiếp tục nói:
- Tin cái này mới thật sự là lừa gạt, sáu người chúng ta còn tốt, cố sự của chúng ta đều có đầu có đuôi, tuy rằng người mù Bắc hơi thảm hơn một chút, nhưng hắn bị…
- Ngươi thái giám rồi!
- Ngươi ngậm miệng.
Nếu không phải xương cốt trên người còn chưa điều dưỡng tốt, Tiết Tam thật sự muốn xuống xe lăn, đến cho người mù Bắc ăn đầu gối.
- Chúng ta đều là người có cố sự, đều là người từng trải, đều có một cuộc đời riêng, nói thật, ta không còn oán niệm oán khí gì, trong lòng trái lại có một chút cảm kích. Nhưng Ma Hoàn không giống.
- Các ngươi hồi ức chủ thượng chúng ta đối xử với con ruột Ma Hoàn hắn thế nào?
Để Ma Hoàn trong cố sự, lần lượt bị sinh non, lần lượt bị cha mẹ vứt bỏ, lần lượt cho hắn hi vọng lại cho hắn càng mãnh liệt tuyệt vọng.
Để hắn trải qua dằn vặt, để hắn điên cuồng, để hắn thô bạo, để hắn hiện ra một loại bệnh trạng vặn vẹo cuồng loạn.
Đúng, lượng tiêu thụ ấn phẩm liên quan đến Ma Hoàn "hot" nhất cao nhất, nhưng ngươi đứng ở góc độ của Ma Hoàn thử xem?
Hí…
Nói thật, chủ thượng và Ma Hoàn có tính là phụ tử hay không? Kẻ thù tàn nhẫn thế nào, cũng không thể tàn nhẫn đến vậy?
Nhưng chủ thượng một lòng một dạ đem hắn đối đãi như con ruột, cứ như vậy chắc chắn Ma Hoàn sẽ không tổn thương hắn…
Người mù Bắc từ trong túi lấy ra một hộp sắt, từ bên trong lấy một điếu thuốc, thả trong tay gõ gõ, chậm rãi nói:
- Chủ thượng, hẳn giấu chúng ta một ít giả thiết của hắn với Ma Hoàn.
- Ha ha ha…
Tứ Nương bỗng nhiên nở nụ cười, nói:
- Nghe các ngươi phân tích như vậy, ta làm sao đột nhiên cảm giác thấy chủ thượng có cảm giác xấu bụng và đáng sợ?
Người mù Bắc lấy ra hộp quẹt, thổi khói nói:
- Không phải sao, chỉ sợ mỗi đêm đều gọi ba ba.
". . ." Tứ Nương.
- Ta nói, ngươi không muốn sống đúng không?
Tứ Nương nhìn người mù Bắc nói.
Ai cũng biết năng lực của người mù Bắc là cái gì, có hắn, mọi người có thể ngủ ngon giấc buổi tối, nhưng ai cũng không chịu được con hàng này vô công rồi nghề, đem lực lượng tinh thần quét dò xét việc riêng tư.
- Ai? Hình như gọi là ba ba?
Người mù Bắc hơi kinh ngạc nói.
- Ngươi giả vờ với lão nương.
- Không giả vờ, ta thực sự đoán vậy.
Người mù Bắc nói xong, hắn điều khiển xe lăn của mình bắt đầu chuyển hướng trở về phòng.
- Các ngươi chuẩn bị một chút đi, ngày mai còn phải cùng chủ thượng đi Nam Vọng thành.
Tiết Tam nhìn người mù Bắc rời đi, nhìn Tứ Nương đổ thêm dầu vào lửa nói:
- Xem ra, hắn chột dạ rồi!
Tứ Nương lại không tức giận, trái lại che miệng cười cợt, nói:
- Hắn xác thực không nói dối, chúng ta sớm đổi cách gọi rồi.
Tiết Tam sửng sốt một chút, sau đó lập tức chuyển động xe lăn của mình, vừa đi vừa hô:
- Ta vẫn còn trẻ!
…
Cố sự đã kể xong.
Cũng may cố sự của Sa Thác Khuyết Thạch xác thực rất tốt, đã có thành phần bi tình, đã có vị hào hùng của đại trượng phu, không thiếu cảnh tượng hoành tráng một người đối mặt ngàn kỵ binh.
Còn nữa, đối với việc kể chuyện xưa, làm sao làm nền, làm sao nhuộm đẫm, làm sao phát triển, làm sao dẫn đến điểm cao trào, đây là nghề cũ của Trịnh Phàm rồi.
Trần Đại Hiệp nghe xong chuyện cũ về Sa Thác Khuyết Thạch về sau, phát ra một tiếng thở dài, nói:
- Đại trượng phu, nên làm như vậy.
- Xác thực.
- Thật không ngờ tới, bên trong Man tộc có nhân vật anh hào bực này.
- Đúng đấy.
- Ngươi có thể thỏa mãn một thỉnh cầu của ta hay không?
- Chúng ta đều là bằng hữu, ta kính phục đại hiệp ngươi không ngớt, không cần khách khí như vậy, bằng hữu mà, trợ giúp lẫn nhau vốn là chuyện đương nhiên.
- Chờ ta chữa khỏi vết thương về sau, ta sẽ về Càn Quốc, giết tên tham tướng kia.
- Hợp tình hợp lý.
- Ta thị phi không phân, kém chút giết nhầm các ngươi, đây là tội nghiệt của ta; Ngươi không để ý hiềm khích lúc trước, không giết ta thậm chí còn giúp ta trị thương, đây là món nợ ân tình của ta.
Trịnh Phàm rất hàm súc lắc đầu một cái, trong lòng lại mừng như nở hoa, nói thầm.
Ngươi nói tiếp, ta chờ, ta đang đợi đây.
- Đợi ta về nước báo xong cừu hận này, ta sẽ tìm người, đem đầu của chính mình, đưa đến Thúy Liễu bảo.
". . ." Trịnh Phàm.
Ngươi mẹ nó hẳn đùa lão tử?
- Đại hiệp, ta không phải muốn ngươi. . .
- Ý của Trịnh huynh, ta hiểu.
- Ngươi hiểu là tốt.
- Vậy không cần chặt đầu nữa.
- Hừm, ngươi nghĩ thoáng là được.
- Ta sẽ lưu mình toàn thây, sai người đưa đến Thúy Liễu bảo, Sa Thác Khuyết Thạch tuy là người Man, nhưng chính là đại trượng phu đương đại, ta nguyện ý noi theo!
". . ." Trịnh Phàm.
- Trịnh huynh vẫn chưa hài lòng sao?
- Ta không muốn ngươi chết.
- Ta làm những chuyện như vậy đối với Trịnh huynh, không chết không thể chuộc tội.
- Ta không cần ngươi chuộc tội.
Trang 98# 2