Chương 195: Hầu Gia Triệu Kiến
- Coi như tấm lòng của Trịnh huynh ngươi bao la rộng lớn, nhưng ta vẫn không thể tha thứ chính ta, đổi trắng thay đen, kém chút giết sai người, ta so với những tên hung ác gây nhiều tội nghiệp có gì khác biệt?
- Nhưng dưới cái nhìn của ta, đại hiệp nghĩa bạc vân thiên, khoái ý ân cừu, lại nói, người sống một đời, há có thể hoàn toàn không có sai lầm?
- Không, không, không, chờ báo xong cừu, ta tuyệt đối không mặt mũi nào lại sống chui lủi trên thế gian.
- Biết sỉ sau đó dũng, đó mới thật sự là đại trượng phu.
- Nhưng Trịnh huynh, ta là Càn nhân, ngươi là người Yến.
Trịnh Phàm sửng sốt một chút, ách, tên Trần Đại Hiệp này hơi hơi đần dần, nhưng xác thực không phải người ngu, rất có thể hắn đã sớm đoán được mục đích mình không giết hắn và trị thương cho hắn rồi.
Xác thực, phía bên mình thân phận là người Yến, hơn nữa còn là quân nhân Yến Quốc, nếu như sau này Yến Quốc và Càn Quốc bạo phát chiến tranh, hơn nữa người triển khai phát súng đầu tiên chiến tranh giữa hai nước lại là mình.
Trần Đại Hiệp rõ ràng tâm tư của mình, Trần Đại Hiệp lựa chọn tử vong.
Đại hiệp đại trượng phu, vì dân vì nước.
Để Trần Đại Hiệp biến thành thủ hạ của hắn, trong mắt Càn nhân thì hắn chẳng khác nào Yến cẩu, một khi mang danh Càn gian, hắn khẳng định không chịu nhận rồi.
Cũng may, đối với tình huống này, Trịnh Phàm cũng sớm có đối sách.
Nếu không thể thu được kết quả hoàn mỹ nhất, vậy phải lùi một bước mà cầu việc khác để thu lợi ích giá trị về cho mình mới tốt nhất.
Rốt cuộc, đầu Trần Đại Hiệp hay Trần Đại Hiệp toàn thây, đối với Trịnh Phàm mà nói chẳng có tác dụng gì, Lương Trình hiện tại còn chưa chế tạo được cương thi khôi lỗi, bản thân hắn cũng không có đội Tế tự như Vương đình Man tộc.
- Như vậy đi, Trần Đại Hiệp, ta và ngươi, mỗi người lùi một bước, ngươi giúp ta giết ba người, được không?
Trần Đại Hiệp vừa mới chuẩn bị nói chuyện bị Trịnh Phàm giành nói trước:
- Ba người này, không phải Càn nhân, đồng thời, là đối tượng ngươi có thể giết được, quan trọng nhất chính là, bọn họ khẳng định tội ác đầy trời, là kẻ ác, nên giết!
- Trần Đại Hiệp, ngươi cảm thấy thế nào? Chờ ba người này bị ngươi giết về sau, giữa ta và ngươi, không ai nợ ai?
Trần Đại Hiệp lắc đầu một cái.
Trịnh Phàm có chút bất đắc dĩ, nói:
- Không đồng ý?
- Ừm.
- Vậy thì thôi, Trần Đại Hiệp, trong thời gian này ngươi cần dưỡng thương thật tốt, chờ ngươi chữa thương khỏi hẳn rời khỏi nơi này về Càn Quốc báo thù cho Xóa Hà thôn cũng không muộn. Gặp gặp chính là duyên, chúng ta coi như không đánh nhau thì không quen biết, ta cũng là chân tâm muốn giao thiệp với đại trượng phu như ngươi.
Lúc này Trịnh Phàm chuyển động chuôi xe, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Trần Đại Hiệp mở miệng nói:
- Xóa một điều kiện.
- Điều kiện gì?
- Có thể giết.
…
Sáng sớm ngày thứ hai, Trịnh Phàm được sự giúp đỡ của Tứ Nương mặc quần áo, không hề mặt giáp trụ, bên trong cũng không đeo xuyên kim ti nhuyễn vị giáp, bởi vì trạng thái hiện tại của Trịnh Phàm, đi lại thôi đã không dễ dàng, nếu mặc thêm đồ nặng mà nói, rất dễ dàng liên lụy đến vết thương.
Trịnh Phàm không cưỡi ngựa, Lương Trình lái xe, Tứ Nương cùng Trịnh Phàm ngồi ở trong xe ngựa, Phiền Lực cùng A Minh thì cùng Lương Trình đồng thời ngồi ở ngoài xe ngựa.
Ngày đông cảnh sắc đều tiêu điều, cái gọi là bao phủ trong làn áo bạc, chỉ là cách gọi của đám văn nhân mặc khách trong thế giới này, phần lớn người bình thường đều hận chết mùa đông này.
- Khặc khặc. . .
Có lẽ do là xe ngựa quá xóc nảy, khi ra khỏi cừa gió lạnh, khiến Trịnh Phàm bắt đầu ho khan lên.
Tứ Nương lập tức giúp Trịnh Phàm vỗ lưng, đồng thời rót cho Trịnh Phàm một chén nước thuốc nhỏ đang đốt nóng trên lò than nhỏ trong xe ngựa.
Trịnh Phàm hai tay ôm chén, dùng chén khoanh tay, miệng nhỏ mút mút.
Phảng phất thời khắc này, mình đã bảy, tám chục tuổi, vào thời điểm chiều ngày đông, ôm chén trà đi trong tiểu khu xem các bạn già khác chơi cờ vua.
Cái này không phải do thân thể Trịnh Phàm suy yếu, loại thương thể nặng như vậy, muốn bù đáp nguyên khí lại, không phải chuyện mười ngày nửa tháng có thể hoàn thành, còn nữa Trịnh Phàm mới tỉnh lại được hơn hai ngày.
Đến Nam Vọng thành, binh lính thủ thành làm công tác kiếm tra theo lệ thường, mà đây không phải quân Thủ bị nbt, mà là Tĩnh Nam quân.
Từ lúc lễ binh Tổng binh phủ xuất hiện thích khách, Tĩnh Nam hầu vào thành vẫn chưa rời đi lần nào.
- Bên trong chính là Thủ bị Thúy Liễu bảo Trịnh đại nhân, vâng mệnh vào thành gặp Hầu gia.
Lương Trình trực tiếp mở miệng nói.
Thủ thành lập tức bỏ kiếm tra, ra hiệu xe ngựa có thể tiến vào thành.
Vào thành về sau, tốc độ xe ngựa tự nhiên chậm lại.
A Minh có chút ngạc nhiên nói:
- Không kiểm tra?
- Ngươi không thấy nhóm hai người sau bàn thấy chúng ta nói thân phận chủ thượng, bèn lập tức lật sổ ghi chép xem xét, hẳn đang đối chiếu ghi chép, bởi ngày hôm này Hầu gia muốn gọi người nào vào đều có thể thông qua binh lính thủ thành nghiệm chứng, ngươi thấy, khả năng đám binh lĩnh thủ thành này sau khi biết được thân phận và lệnh triệu kiến của Hầu gia trực tiếp cho đi, hẳn muốn nịnh nọt chúng ta.
Không bao lâu, đã đến chỗ đến, A Minh xốc mảnh vải lên, nâng Trịnh Phàm xuống xe ngựa.
- Vậy chúng ta đã đến Tổng binh phủ rồi.
Lương Trình nói.
Trịnh Phàm gật gù.
A Minh bồi tiếp Trịnh Phàm đi gặp Tĩnh Nam hầu, đương nhiên, A Minh hơn nửa sẽ chờ chỗ người sai vặt, Trịnh Phàm chỉ có thể tự mình đi vào, nhưng bất kể nói thế nào, sau khi chủ thượng tiến vào, ngoài cửa khẳng định phải lưu người ở lại chờ đơi.
Phiền Lực là con hàng ngốc này không thích hợp, Tứ Nương là nữ quyến, Lương Trình lái xe kỹ thuật tốt, cho nên lưu A Minh lại.
Tĩnh Nam hầu ngược lại không chiếm Tổng binh phủ, mà ở tại một tòa nhà Điền gia tại Nam Vọng thành.
Bên ngoài tòa nhà được cảnh giới nghiêm ngặt, binh lính tinh nhuệ san sát.
Trịnh Phàm đưa lên thẻ thân phận của mình, sau đó lại đợi một lát, một lúc sau có một tên giáo úy đi ra, chắp tay nói với Trịnh Phàm:
- Trịnh đại nhân, xin mời đi theo ta.
Trịnh Phàm cùng A Minh gật gù, đi vào.
Lúc đi ngang qua hậu viện, Trịnh Phàm nhìn thấy một đám tướng lĩnh đang mặc giáp trụ đang đi ra ngoài, lúc song phương đan xen, những tên tướng lĩnh này rõ ràng quan sát mình.
Nếu tên đầu lĩnh giáo úy kia không dừng lại giới thiệu, Trịnh Phàm cũng không tưởng bở hành lễ.
Kỳ thực, chức quan này của Trịnh Phàm, xác thực rất thanh nhàn, rất nhiều chuyện đều do người mù Bắc phụ trách xử lý, cũng không cần hắn đi ứng phó sự tình gì.
- Hầu gia, Trịnh Thủ bị đến.
- Vào đi.
- Vâng.
Tên giáo úy kia nhìn Trịnh Phàm chắp tay nói:
- Trịnh đại nhân, mời đến, ty chức cáo lui trước.
Trịnh Phàm cũng chắp tay nhìn về phía hắn, sau đó cất bước đi.
Đi vào về sau, Trịnh Phàm phát hiện Tĩnh Nam hầu đang ngồi ở sau một cái bàn tròn, trong tay đang cầm bát đũa ăn cơm.
Trên bàn cơm, có ba đĩa rau xào, còn có một món chính.
Tĩnh Nam hầu cầm chiếc đũa chỉ chỉ ghế đối diện nói:
- Nếu chưa ăn, thì ngồi xuống cùng ăn.
- Tạ Hầu gia.
Trịnh Phàm cũng không khách khí, bởi vì ngồi xe ngựa, tốc độ tự nhiên chậm, lúc tới đây, thời gian đã đến tầm trưa rồi.
Trang 99# 1