Chương 206: Quỳ
Tĩnh Nam hầu chợt gật gù, lập tức ánh mắt hơi chìm xuống, chuyển đề tài nói:
- Nếu hắn còn chưa làm Đông Cung, tức vẫn chưa làm Thái tử, Bản Hầu chính là cậu ruột hắn đích thân tới, hắn lại dám bảo tên hoạn quan ngươi tới đón ta.
- Chẳng lẽ Bản Hầu này đã không lọt vào mắt hắn rồi?
Về mặt pháp lý mà nói, Thái tử dưới một người trên vạn ngươi, tất cả mọi người đều là thẩn tử của Hoàng Đế, đồng thời cũng là thần tử của Thái tử.
Nhưng hoàng tử lại không tính, cho nên Tĩnh Nam hầu cũng không phải lên mặt, mà bởi hắn có quyền và đồng thời hắn có lý.
Nhưng câu hỏi không nể mặt mũi kia, xác thực khiến người ta kinh ngạc.
- Hầu gia, Hầu gia…
Trái tim Lý Anh Liên, sắp nhảy ra, lập tức nói:
- Hầu gia trách oan Nhị Điện hạ, Nhị Điện hạ đang bị cảm phong hàn, nghe nói Hầu gia đến rồi, vốn định ra nghênh đón, nhưng nô tài sợ Điện hạ bị nặng thêm nên đã khuyên can, tất cả những thứ này đều do nô tài tự ý làm chủ, không liên quan gì đến Nhị Điện hạ.
- Cút!
Tĩnh Nam hầu vung lên roi ngựa trong tay chỉ vào Lý Anh Liên, trực tiếp quát:
- Để Cơ Thành Lãng lăn ra đây nghênh đón Bản Hầu!
- Nô tài lập tức đi!
Lý Anh Liên lập tức liên tục lăn lộn xông về phủ đệ.
Trịnh Phàm bên cạnh Tĩnh Nam hầu nhìn thấy tình cảnh này, nhiệt huyết sôi trào.
Có chút người bởi vì địa vị tăng lên, mà bắt đầu sinh ra dã tâm của mình.
Ví dụ như Đổng Trác trong truyện Tam Quốc Diễn Nghĩa, trước khi hắn đoạt vị, hắn được người ta khen lả trung lương Đại Hán.
Nhưng chỗ Trịnh Phàm này, bên người còn có bảy vị Ma Vương, cộng thêm tính cách người hiện đại Trịnh Phàm, căn bản không cần hoàn cảnh chậm rãi ảnh hưởng, bởi hắn vốn Đen từ gốc rễ…
Suy nghĩ lại một màn mình bị ám sát, lại nhìn một màn Tĩnh Nam hầu trực tiếp để hoàng tử lăn ra nghênh tiếp mình, Trịnh Phàm không khỏi cảm khía, quyền bính quả nhiên là thứ tốt.
Không nói cách khác, nếu cậu ruột Tĩnh Nam hầu này không có thực quyền, chỉ là họ ngoại vớ vẩn, hắn dám lên mặt trước cháu mình sao?
Nói không chừng phải cúi đầu khom lưng khúm núm đi lấy lòng, thường thường phải đến chỗ chị gái Hoàng Hậu nương nương mình tán gẫu nhảm nhằm kéo lập quan hệ.
Trịnh Phàm hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra.
Lại ngẩng đầu nhìn về phía phủ để hoàng tử, rất nhanh, một nam tử trẻ tuổi từ bên trong vội vã đi ra, Lý Anh Liên đi ngay sau lưng hắn.
Vị này hẳn là Nhị Điện hạ, cũng chính là nhị ca của Lục hoàng tử, đồng thời cũng là ứng cử viên sáng giá cho chức Thái tử.
Nhị hoàng tử mới vừa xuống thang liền trực tiếp hai tay, hành lễ đối với Tĩnh Nam hầu, đồng thời nói:
- Cháu cung nghênh cậu về kinh!
Không cần giải thích, phảng phất đối thoại lúng túng lúc trước đều bỏ qua rồi.
Dù Trịnh Phàm là người thứ ba, nhìn Nhị hoàng tử này đối đáp như vậy, trong lòng tự nhiên phải kính phục cách ứng đối của hắn.
Hoàng Đế Cơ Nhuận Hào này thật giỏi, thẳng con trai nào cũng không phải dạng vừa đâu!
Tĩnh Nam hầu xuống ngựa, không hề đi nâng Nhị hoàng tử đang khom lưng hành lễ, mà trực tiếp đi vào phủ đệ hoàng tử, Trịnh Phàm và trăm tên thân vệ cũng đồng thời theo Hầu gia đi vào.
Tĩnh Nam quân còn lại vẫn đứng bên ngoài.
Đời một loạt người nối đuôi nhau đi vào hết, lúc này Nhị hoàng tử mới đứng thẳng người lên, một mắt nhìn Lý Anh Liên, ánh mắt Lý Anh Liên, hơi lấp lóe.
…
Bố cục phủ đệ hoàng tử so với tưởng tượng khu liên hợp biệt thự hơi khác một chút, bên ngoài là đại viện, bên trong lại có khu vực nhỏ khác nhau.
Kỳ thực, nơi đây đều có nô bộc chuyên phụ trách cơm nước, nhưng rất hiển nhiên hoàng tử ở chỗ này ăn cơm không nhiều.
Bởi Lục hoàng tử đã nói, sáu vị hoàng tử nơi này, chỉ có mỗi mình hắn phái người đi lĩnh món ăn, thậm chí còn biến nó thành quy củ của mình.
Nhưng theo Trịnh Phàm, con hàng này mở tiệm cơm, riêng trong kinh thành đã có vài chi nhánh Toàn Đức lâu, ngoài kinh thành hắn cũng mở thêm khá nhiều chi nhánh khác, tiền không để đâu cho hết, nhưng ba bữa vẫn ăn cơm nhà nước, thật sự méo biết xấu hổ!!
Trong khu nhà hoàng tử có rất nhiều khu nhà nhỏ, vị trí tốt nhất chính là ở giữa thuộc về Nhị hoàng tử, đối diện đại môn phủ đệ hoàng tử.
Nhà Đại hoàng tử thì ngày bên trái hắn, nhà trong bên phải thì lại trống rỗng.
Có điều Đại hoàng tử chủ yếu chưởng quản quận binh Thiên Thành quận, cho nên cơ bản không ở nơi này, mà ở đại doanh.
Sau khi Tĩnh Nam hầu đi vào, trực tiếp ngồi xuống nghỉ, lập tức có hầu gái bưng lên nước trà bánh ngọt, những hầu gái này đi tới đều nơm nớp lo sợ, điều này cũng hết cách rồi, nhiều giáp sĩ xa lạ đứng xung quanh, đổi thành người nào cũng kinh tâm động phách.
Trịnh Phàm tiếp tục đứng vào vị trí của mình, đứng ngay sau lưng Tĩnh Nam hầu.
Ở đây không có chỗ cho hắn ngồi dùng trà.
Nhị hoàng tử bước nhanh tới, đồng thời dặn dò Lý Anh Liên nói:
- Nhanh gọi người đem Ô Xuyên Đào Hoa Nhưỡng đem ra cho cậu ta nếm thử.
Tĩnh Nam hầu xua tay nói:
- Không cần, mới vừa uống qua chỗ Tiểu lục tử kia rồi.
- Thật không, ha ha.
Đúng lúc này, một nam tử mặc trường bào từ bên ngoài đi tới, tướng mạo người này đường đường, tuấn tú.
Sau khi người kia đi vào, Nhị hoàng tử đứng dậy hành lễ với hắn.
- Tiên sinh.
Đối phương cũng lập tức hồi đáp, trả lễ, "Điện hạ."
Quy củ Yến Quốc, sau khi mỗi hoàng tử trưởng thành, đều có một vị thái giám từ trong cung ra làm người hầu, đồng thời có một tên tọa sư giảng dạy học tập.
Ví dụ như bên người Lục hoàng tử có Trương công công và Trần Quang Đình, loại này cũng chú trọng bè phái.
Những người tương lai có cơ hội làm chủ Đông Cung trở thành Hoàng Đế, vậy người hầu và tọa sư bên cạnh hắn, ngày sau xác suất rất lớn sẽ có một chức vị cao như trưởng Ti Lễ giam, thậm chí là tể tướng.
- Thần Tề Tư Miểu, tham kiến Tĩnh Nam hầu gia.
Tề Tư Miểu hành lễ đối với Hầu gia.
- Quỳ.
Tĩnh Nam hầu mở miệng nói.
Tề Tư Miểu sửng sốt một chút, Nhị hoàng tử cũng sửng sốt một chút, Lý Anh Liên, càng sửng sốt, trong lòng cười lên nổi đau khổ của người khác.
Trên mặt Tề Tư Miểu lúc này lúc đỏ lúc trắng, lại không quỳ.
Những năm gần đây, văn thần Yến Quốc cũng nhận ảnh hưởng từ phía Càn Quốc bên kia, đây là chuyện đương nhiên, bởi mọi người đều trải qua ngày tháng thái bình, hơn nữa Càn Quốc quả thực chính là Thiên đường của quan văn, cho nên bọn hắn nhất định phải học bọn họ, nếu Càn Quốc bên kia động một chút giết quan văn, tự nhiên sẽ bị cho là đồ thất học.
- Cấp bậc?
- Bẩm Hầu gia, hạ thần Ngũ phẩm.
- Tước vị.
- Bẩm Hầu gia, hạ thần vẫn chưa có tước vị.
- Quỳ!
Tề Tư Miểu hít sâu một hơi, hắn vẫn không muốn quỳ.
Nhị hoàng tử ở bên cạnh há mồm muốn nói, hắn biết người sư phụ này của hắn chính là tiểu sư đệ tể tướng đương triều, văn chương thơ tử của hắn có thể dẫn thành phong trào của Yến Quốc, bản thân tự nhiên thanh cao không gì sánh được.
Đúng lúc này, trong lòng Trịnh Phàm thở dài một hơi, đi theo người lãnh đạo, ngươi phải hiểu lãnh đạo đưa tay chỉ điểm, hay ám hiệu thì phải làm gì?
Hắn tính toán một chút, ngược lại mình đã đạp phá thư viện người ta, có gây thêm cừu hận với đám văn nhân Yến Quốc thêm chút nữa cũng không sao.
Trang 104# 2