Chương 207: Lão Tam Ở Đâu
Trịnh Phàm ra khỏi hàng, một cước đá vào vị trí sau đầu gối Tề Tư Miểu.
- Phù phù!
Lúc này Tề Tư Miểu quỳ xuống, hắn lập tức ngẩng đầu, trợn lên giận dữ nhìn Trịnh Phàm.
Nhị hoàng tử đứng bên cạnh định nói, nhưng lại nuốt lời trở vào.
Tĩnh Nam hầu đưa tay nắm một khối bánh ngọt, đưa đến mép cắn một cái, từ từ nghiền ngẫm.
Không khí trong lương đình này bỗng ngưng trệ.
Tĩnh Nam hầu không nhanh không chậm ăn xong miếng bánh, sau đó đưa tay lấy khăn mùi xoa chỗ hầu gái xoa xoa tay, tùy tiện nói:
- Chuyện trạm dịch bên ngoài Doãn thành, ngươi nghe ai dặn dò sắp xếp.
Tề Tư Miểu nghe vậy, hai mắt vừa mở.
Nhị hoàng tử bên cạnh quỳ xuống, mở miệng nói:
- Cậu, cậu, không phải cháu ngoại làm, thật sự không phải cháu làm!
Nhị hoàng tử quỳ, Lý Anh Liên lập tức cũng quỳ xuống, các chủ tử đều quỳ, một đám hầu gái cùng bọn thái giám lập tức kinh hoảng quỳ xuống.
Việc ám sát ngoài Doãn thành, liên lụy đến cả Tổng binh Hứa Văn Tổ phái đến nhậm chức tại Nam Vọng thành, liên quan đến cả bóng dáng thích khách Tấn Quốc, bởi vậy gợi ra một loại sóng lớn cho rằng Tĩnh Nam hầu muốn xưng Vương.
Tề Tư Miểu quỳ trên mặt đất, đỏ mặt ngẩng đầu nhìn hướng về Tĩnh Nam hầu, nói:
- Hầu gia rốt cuộc có ý gì!
Tĩnh Nam hầu rất bình tĩnh nói:
- Hỏi ngươi.
- Hầu gia, những việc này, hạ thần không biết, hạ thần cũng không hiểu, Hầu gia một mực chắc chắn việc này do hạ thần làm, hạ thần không phục.
- Điền Hữu Minh điều binh lính hậu doanh Tĩnh Nam quân, giáo úy thủ thành bắc môn Doãn thành Tôn Văn Húc từng là thân binh Bản Hầu, Cơ Thành Lãng chính là cháu ngoại Bản Hầu, tất nhiên có người lợi dụng danh nghĩa của hắn mưu tính chuyện này.
- Vậy cái này liên quan gì đến hạ thần? Hầu gia, nếu ngài muốn gán tội cho người khác, chỉ sợ tìm nhầm lý do rồi!
- Không, Bản Hầu không cần tìm lý do, Bản Hầu nói ngươi làm, thì chính là ngươi làm!
Trịnh Phàm đứng bên cạnh cũng lập tức đưa ánh mắt lặng lẽ rơi trên người Nhị hoàng tử quỳ bên cạnh, thầm chửi, mẹ nó, Thái tử tương lai muốn giết ta!
- Ha ha ha…
Tề Tư Miểu bỗng nhiên nở nụ cười, liền nói ngay:
- Nếu Hầu gia muốn kết tội như vậy hạ thần đành phải nhận vậy! Hạ thần chỉ có một điều thỉnh cầu, tội này do một mình hạ thần gánh vách, không liên quan gì đến Nhị hoàng tử và những người khác!
Nghe Tề Tư Miểu nói như vậy, đầu tiên Nhị hoàng tử sững sờ, lập tức nói:
- Cậu, ta thật không biết, không biết chuyện này!!!
Trịnh Phàm ngửi thấy mũi diễn tuồng ở đây, tên này lấy tư thế hàm khuất nhận tội, nhưng câu cuối cùng kia nào muốn một mình hắn bao hết trách nhiệm, đây rõ ràng muốn nói với người đời: Tội này ta gánh chịu, nhưng chủ nhân của ta, Nhị hoàng tử thật sự không liên quan gì, tuyệt đối không liên quan gì!
Nhị hoàng tử không ngốc, lập tức nghe ra mùi vị bên trong, hắn rõ ràng, nếu Tĩnh Nam hầu không có niềm tin tuyệt đối tra được chân tướng, chắc chắn không thể vừa mới vào thành đã đến chỗ mình bắt người rồi, khả năng cao Tề Tư Miểu làm những việc này, nhưng hắn vẫn nói hắn thật sự không biết!!
- Ngươi cảm thấy rất oan ức!
Tĩnh Nam hầu mở miệng hỏi.
- Giá họa nhục mạ người, Hầu gia cần bá đạo như vậy sao, ngay cả oan ức thôi, chẳng qua hạ thần không xứng có sao?
Tĩnh Nam hầu gật gù nói:
- Thành Lãng, cậu hỏi ngươi, Đại Yến ta lấy cái gì lập quốc?
Nhị hoàng tử trả lời ngay:
- Cậu, Đại Yến lấy võ lập quốc.
Nếu đây là Càn Quốc, câu trả lời nhất định khẳng định là "Lấy người làm gốc" vân vân, cuối cùng lại dây mở rễ má liên quan đến Văn trị, sau đó lại kéo đến trên người quan văn và sĩ phu.
Ở Sở Quốc, câu trả lời khẳng định kéo lấy nguồn gốc Hoàng tộc Sở Quốc, liên quan đến truyền thuyết ngày xưa, mẫu thân đời đầu Sở Quốc ra bờ sông uống nước lại đột nhiên mang thai sinh ra Hoàng Đế, bởi vậy mới thấy rõ Sở Quốc coi trọng Thiên Mệnh sở quy.
Nhưng ở Yến Quốc, dùng võ lập quốc, đây mới là đáp áp tiêu chuẩn.
Không có võ thần, không có binh sĩ Đại Yến trong vòng mấy trăm năm chém giết tại hoang mạc, không có chiến công hiển hách Trấn Bắc hầu diệt phá 50 vạn đại quân Càn Quốc, Đại Yến này đã sớm không tồn tại rồi.
- Võ giả, giải thích thế nào?
- Bẩm cậu, Võ giả là người làm binh qua.
- Các ngươi sau lưng làm sao câu tâm đấu giác, các ngươi sau lưng làm chuyện tranh quyền đoạt lợi, cái này đều là bản tính con người. Cái này Càn Quốc có, Sở Quốc có, Tấn Quốc có, thậm chí Man tộc hoang mạc cũng có. Nhưng các ngươi đấu các ngươi, các ngươi tranh các ngươi, hiện tại lại có can đảm vì tư lợi bản thân không tiếc lấy mệnh binh sĩ biên quân ta đi làm văn.
- Đây chính là phá căn cơ Đại Yến lập quốc ta!!!
Tĩnh Nam hầu đột nhiên đứng lên, thân thể Tề Tư Miểu bắt đầu run rẩy.
- Cậu, cái này thật sự không liên quan gì đến cháu, thật sự không liên quan gì đến cháu.
Trong thanh âm Nhị hoàng tử còn mang theo tiếng khóc.
Nếu đây chỉ là âm mưu quỷ kế phổ thông, cho dù một tên Thủ bị bảo trại biên quân chết rồi, thì cũng thôi đi.
Nhưng chuyện này đã bị Tĩnh Nam hầu vạch ra bên ngoài, thậm chí thông qua hành động lần này của Tĩnh Nam hầu, tất nhiên sẽ truyền khắp thiên hạ.
Vị hoàng tử nào nhiễm vào chuyện này, nhất định Vô Duyên với ngôi vị Hoàng Đế!!!
Đại Yến lấy võ lập quốc, quân đội ai dám yên tâm để một hoàng tử từng tính toán âm chết quan quân lên kế vị Hoàng Đế của bọn họ?
Một khi tội danh này được định ra, ngay cả Yến Hoàng quyết tâm muốn truyền ngôi vị Hoàng Đế cho ngươi cũng không được.
Tĩnh Nam hầu đi tới trước mặt Tề Tư Miểu, mở miệng nói:
- Bản Hầu hỏi lần nữa, ngươi có biết tội của ngươi không?
Tề Tư Miểu nhắm chặt mắt lại, khóe miệng bỗng nhiên lộ ra một vệt ý cười, nói:
- Hạ thần, biết tội.
Nhị hoàng tử bên cạnh hận không thể duỗi tay bóp lấy cổ sư phụ hắn hỏi trong đầu hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì!
Mà lúc này, câu nói tiếp theo của Tĩnh Nam hầu, lại làm trong mắt Tề Tư Miểu lộ ra vẻ hoảng sợ:
- Tòa nhà lão Tam ở đâu?
Câu hỏi này, không chỉ khiến Tề Tư Miểu khiếp sợ, mà còn có cả Nhị hoàng tử Lý Anh Liên và Trịnh Phàm đứng bên cạnh.
Trịnh Phàm làm người bị hại, kỳ thật vẫn chưa thu hoạch hết sự thật về vụ án đó, đội buôn của Lục hoàng tử không phải Mật điệp tư, làm vài chuyện đơn giản còn được, còn muốn làm đến trình độ tương tự Cẩm y vệ đó, chỉ sợ đầu Lục hoàng tử kia đã sớm bay rồi.
Cho nên Trịnh Phàm vẫn đi theo dòng suy nghĩ của Tĩnh Nam hầu.
Nguyên bản, Trịnh Phàm đều cho rằng Tề Tư Miểu chính là kẻ thù thiết kế hại mình, đồng thời vị Nhị hoàng tử này tuyệt đối không thoát khỏi liên quan.
Trịnh Phàm còn đang cảm khái, chẳng lẽ mình số nhọ như vậy?
Hay là Nhị hoàng tử kiêng kỵ Lục hoàng tử sâu sắc như vậy, một khi phát hiện ra Lục hoàng tử có bất luận ý nghĩ phát triển thế lực nào, sẽ lập tức ra tay quả quyết chặt đứt?
Theo theo câu nói đó của Tĩnh Nam hầu, bước chuyển ngoặt này quá bất ngờ, khiến hắn hơi đau eo!
Đám hoàng tử này, đều dùng thủ đoạn ngoan độc thế sao?
Trang 105# 1