Chương 210: Bản Hầu Không Tiếp
Đạo Thánh chỉ này có ý là Tam hoàng tử bất hiếu với phụ thân, không tốt với huynh đệ, cho nên vị phế thành thứ dân, mãi mãi bị nhốt bên trong Hồ Tâm đảo.
Trịnh Phàm có chút ngạc nhiên hơi khẽ nâng đầu lên nhìn vị Tam hoàng tử kia, Tam hoàng tử trông không tệ, gương mặt thanh tú, quả thật có cố khí tức văn nhân chân chính.
Có điều một đạo Thánh chỉ này hạ xuống, Tam hoàng tử coi như xong, gần như không có khả năng Đông sơn tái khởi.
Đúng lúc này, Ngụy Chấn bỗng nhiên đứng dậy, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hào, thân vệ và Trịnh Phàm lập tức cầm lấy đao đứng lên canh gác.
Ngụy Chấn đầu tiên nhìn về phía Ngụy Trung Hà, Ngụy Trung Hà tránh né ánh mắt của hắn, khóe mắt hơi co giật.
Lập tức, Ngụy Chấn lại nhìn về phía Tam hoàng tử, Tam hoàng tử cũng nhìn hắn.
- Điện hạ, nô tài vừa mới bắt tội Hầu gia, nô tài tự biết phạm thượng, nghiệp chướng nặng nề, chỉ tiếc rằng sau này nô tài vô pháp pha trà cho Điện hạ rồi.
Lập tức, hắn lại nhìn Ngụy Trung Hà nói:
- Cha nuôi, tha thứ nhi tử bất hiếu, vô pháp dưỡng lão cha nuôi rồi!
Nói hết, Ngụy Chấn hai tay duỗi ra, trong lòng bàn tay giống như có rắn bạc bay lượn, sau đó, song chưởng của hắn đột nhiên vỗ vào lòng ngực của mình.
Trong miệng Ngụy Chấn phun ra một ngụm máu tươi, sau một khắc, thân thể Ngụy Chấn lay động, ngã chổng vó trên mặt đất.
Trịnh Phàm không rõ ràng tên Ngụy Chấn rốt cuộc là Luyện Khí sĩ mấy phẩm, đương nhiên vấn đề này không còn ý nghĩa nữa, bởi hắn đã chết rồi, đã tự sát rồi.
Lúc trước, hắn dám to gan ngăn trước mặt Tĩnh Nam hầu, kỳ thực đã không thèm nếm xỉa gì đến mệnh của mình rồi.
Hắn rõ ràng, Tĩnh Nam hầu không ra tay với mình tức hắn không tự mình ra tay, nhưng Tĩnh Nam hầu tuyệt đối không thể bỏ mặc mình sống sót, mà rời khỏi nơi này.
Hắn chỉ là một tên hoạn quan, tôn ti trên dưới, tuyệt đối không thể phế!!!
Hắn không tự sát, thì chính tay cha nuôi Ngụy Trung Hà của hắn phải tự mình ra tay thanh lý môn hộ, hắn không muốn Ngụy Trung Hà giết mình, bởi khiến Ngụy Trung Hà càng thêm thống khổ.
Thời khắc Ngụy Chấn ngã xuống, Ngụy Trung Hà há miệng, vành mắt có chút ửng hồng.
Lập tức, tọa sư Tam Điện hạ Đàm Quang đứng dậy, bưng chén trà trong tay lên, nói:
- Do chúng ta suy nghĩ không thấu đáo, hại Điện hạ.
Nói hết, hắn uống cạn nước trà.
Tam hoàng tử quỳ rạp dưới đất hai tay nâng lên làm tiếp chỉ, thì lại mở miệng nói:
- Do Thành Việt vẫn chưa sẵn sàng, thẹn với sự kỳ vọng của sư phó.
- Không Tam Điện hạ có văn hoa chi khí của Đại Yến ta, để khiến Đại Yến ta thịnh thế thái bình, chúng ta cam tâm tình nguyện đi theo Điện hạ!
- Điện hạ không được tử bỏ, phải biết trời muốn giáng một trách nhiệm lớn lao cho người nào, tự nhiên phải rèn luyện, thử thách tâm chí kẻ đó. Trên hòn đảo kia, xin Điện hạ đọc nhiều sách!
Tam hoàng tử ngậm ngùi nói:
- Thành Việt tạ sư phụ giáo huấn, trên hòn đảo giữa hồ yên tĩnh, rất thích hợp đọc sách.
- Như vậy, thần trước hết đi rồi, Điện hạ bảo trọng.
Nói xong, một ngụm máu tươi từ khóe miệng Đàm Quang tràn ra ngoài, Đàm Quang dùng một tay che ngực, lảo đảo lui lại mấy bước về phía sau.
- Bảo. . . Trọng. . .
Phù phù!
Đàm Quang ngã trên mặt đất.
Tam Điện hạ vẫn quỳ rạp dưới mặt đất, duy trì tư thế tiếp chỉ, nhắm chặt mắt lại, nhẹ giọng nói:
- Sư phụ, bảo trọng.
Ngụy Trung Hà hít sâu một hơi, không còn nhìn thi thể Ngụy Chấn, mà đem Thánh chỉ đặt trong tay Tam Điện hạ.
- Thứ dân Cơ Thành Việt, xe chở tù nhân của Mật điệp tư đã chờ đợi ngoài phủ đệ hoàng tử, theo người chúng ta đi thôi.
- Được, thưa Ngụy công công.
Cơ Thành Việt chậm rãi đứng lên.
Ngụy Trung Hà vừa liếc nhìn Tĩnh Nam hầu ngồi chỗ đó, cười nói:
- Hầu gia về kinh khổ cực, Bệ Hạ nói, hôm nay chính là ngày Hoàng Hậu nương nương về phủ thăm viếng, đồng thời là ngày người nhà đoàn tụ, xin mời Hầu gia vào cung yết kiến.
Nói xong, Ngụy Trung Hà hướng về phía Tĩnh Nam hầu hơi gập thân, sau đó nghiêng đầu qua chỗ khác, thúc giục:
- Thứ dân Cơ Thành Việt, còn không theo người ta rời đi.
Ngụy Trung Hà đi đằng trước, Tam hoàng tử Cơ Thành Việt đi ngay sau hắn.
Từ hôm nay trở đi, bảy vị hoàng tử Đại Yến sẽ có một người bị tên, một đời này, Cơ Thành Việt có thể rời khỏi Hồ Tâm đảo hay không, rất khó nói.
Coi như Yến Hoàng đời này băng hà, huynh đệ của hắn kế vị về sau, chưa chắc suy nghĩ chịu thả hắn ra.
Trong lòng Trịnh Phàm đang cảm khái, hắn thường thường cùng người mù Bắc cảm thán, trước đây mình đang đối mặt Hứa Văn Tổ, bao quát việc đối mặt với Lục hoàng tử và Tĩnh Nam hầu, kỳ thật cũng như dân cờ bạc ngồi trên chiếu bài, lần lượt đối diện với cục diện mở bài.
Bây giờ nhìn lại, cho dù hoàng tử cao quý, kỳ thực hắn cũng khác gì dân cờ bạc ngồi trên chiếu manh cả.
Đi nhầm một bước, tự nhiên cả bàn đều thua.
Nhưng mà, đúng lúc này, Tĩnh Nam hầu hô:
- Chậm đã!
Sau một khắc, bao quát cả Trịnh Phàm và hơn trăm thân vệ đều nghiêng người chặn Ngụy Trung Hà và Tam hoàng tử Cơ Thành Việt sau người.
Trong lòng Ngụy Trung Hà bốc lên một luồng hỏa khí, hắn là chưởng ấn Ti Lễ giám cao quý, ngay cả hoàng tử phi tần cũng phải dán một tiếng Ngụy Công" gọi hắn, ngày thường, ai dám đối xử với hắn như vậy?
Nhưng Ngụy Trung Hà cũng biết rõ, đám binh lính biên quân này chỉ nhận lệnh tướng quân mình, mà không tiếp thu Thánh chỉ gì hết.
Ngụy Trung Hà xoay người nhìn về phía Tĩnh Nam hầu vẫn ngồi ở chỗ đó nói:
- Hầu gia, ngài còn có chuyện gì dặn dò?
Tĩnh Nam hầu không nhìn Ngụy Trung Hà, mà tay vẫn nắm roi ngựa đặt trên bàn đá, chậm rãi nói:
- Thánh chỉ nảy, Bản Hầu không tiếp.
…
Trong lúc nhất thời, Trịnh Phàm theo bản năng nuốt ngụm nước bọt, đây không phải phản nghịch sao?
Dư quang khóe mắt Trịnh Phàm nhìn các thân binh vệ bên người, phát hiện bọn họ từng người từng người ánh mắt bình tĩnh, dù cho Hầu gia nói ra lời đại bất kính này, cho dù nơi này là kinh thành, bọn họ vẫn không hề có chút gợn sóng nào.
Trịnh Phàm rất muốn nói, các anh em, nơi này không phải Ngân Lãng quận, nơi này chính kinh thành, trong kinh thành có đại lượng Cấm quân tồn tại, các ngươi lẽ nào không nghe thấy Hầu gia rốt cuộc đang nói cái gì sao?
Lý trí nói cho Trịnh Phàm, lúc này lại cầm đao nói chuyện với Ngụy Trung Hà là chuyện không đúng, bởi Ngụy công công lớn tuổi như vậy, làm như vậy không tôn trọng người già, trái truyền thống tốt đẹp kính giá yêu trẻ.
Nhưng hiện tại để Trịnh Phàm bỏ đao xuống, hắn cũng không thể bỏ được.
Nếu hắn đã lên thuyền của Tĩnh Nam hầu, lúc này ngươi rời thuyền, chỉ có con đường chết.
Đạo Thánh chỉ này của Yến Hoàng ban cho Tam hoàng tử Cơ Thành Việt, cũng không phải cho Tĩnh Nam hầu, lúc này Tĩnh Nam hầu nói " Thánh chỉ này hắn không nhận”, có ý chính là hắn không đồng ý Yến Hoàng xử như vậy.
Trong này, tự nhiên không thể nói Tĩnh Nam hầu thương yêu "Cháu ngoại ", cảm thấy Yến Hoàng phán xử quá nặng, chỉ nói ngược lại rằng Tĩnh Nam hầu cảm thấy phạt thế này… Quá nhẹ rồi!!!
Khóe miệng Ngụy Trung Hà kéo lên, nói:
- Hầu gia, xin nói cẩn thận.
Trang 106# 2