Chương 209: Tiếp Chỉ
- Ngươi tới từ phương nào?
- Ngươi đến làm càn sao?
Có mấy thư sinh cứng cổ bắt đầu kêu to.
Tình cảnh này Trịnh Phàm cũng không xa lạ gì.
Tĩnh Nam hầu không dừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
- Rào!
Trịnh Phàm rút bội đao trong tay ra, bước nhanh về phía trước.
Tiếp theo các thân vệ tùy tùng phía sau Tĩnh Nam hầu, lập tức học cử động của Trịnh Phàm rút ra bội đao nhanh chóng đuổi kịp Trịnh Phàm.
Mẹ nó, các anh em thật cho mặt mũi!
Ta muốn chính là cảm giác này, dù cho cáo mượn oai hùm, nhưng cảm giác này thật thoải mái.
Trịnh Phàm rất hưởng thụ thời khắc này, tuy rằng các Man binh tại Thúy Liễu bảo sợ hắn muốn chết, nhưng trừ bỏ lúc đánh trận bọn họ có thể kỷ luật nghiêm minh bên ngoài, trong sinh hoạt hằng ngày nhìn thấy mình chẳng khác nào nhìn thấy Ma Vương, sợ đến run rẩy.
Không giống những thân vệ Tĩnh Nam hầu này, đều rất dễ dàng phối hợp.
Huống hồ, từ góc độ thẩm mỹ xem xét, đám giáp sĩ này so với đám Man binh trong bảo trại mình, tốt hơn không chỉ một bậc.
Đặc biệt từ khi cái nhóm Man binh này bị Phiền Lực dạy bắt đầu gọi "Ô lạp" về sau, trong lòng Trịnh Phàm triệt để đổ nát rồi.
- Thân binh vệ!!!
Trịnh Phàm hét lớn một tiếng.
- Có!
- Có!
- Có!
Gần trăm người cùng kêu lên hét lớn.
Hí. . .
Thoải mái!
- Hầu gia ở đây, kẻ nào dám ngăn cản, giết không tha!
- Giết không tha!
- Giết không tha!
- Giết không tha!
Hơn trăm thân vệ đồng thời hô to, đồng thời bắt đầu theo Trịnh Phàm tăng tốc.
Đám người này, bao quát Trịnh Phàm ở bên trong, đều là đám giết người thấy máu, một lần lao lên này, khí thế bức người trực tiếp khiến đám cung nữ và thái giám ngăn cản kia, bao quát đám người đọc sách kia, triệt để tan vỡ!!!
Bọn họ bắt đầu rít gào chạy trốn tứ phía, không một người còn dám ở lại ngăn cản.
Trịnh Phàm một người trước tiên, bước nhanh mà vào, nhảy vào phủ đệ Tam hoàng tử.
Hắn không vào trong nhà, bởi trong sân trước đã nhìn thấy hai người ngồi trên bàn đấ, một người trẻ tuổi, một người lớn tuổi, bên cạnh còn có một tên thái giám khoanh tay đứng nhìn.
Khi Trịnh Phàm đi vào, tên thái giám kia tiếp tục đứng đó như ngủ gật, Tam hoàng tử lại uống trà với tọa sư của hắn.
Cánh tay Trịnh Phàm vung lên, nhóm thân binh sau lưng lập tức phân tán vây quanh nơi này.
Đám người này, đúng là quá tri kỷ, sau này hắn phải nói với người mù Bắc, sau này mình cũng phải luyện đám thân binh như vậy.
Rất nhanh, Tĩnh Nam hầu cất bước đi vào.
Lúc bóng dáng của Tĩnh Nam hầu xuất hiện ở đây, tên thái giám kia quỳ một bước xuống, nói:
- Nô tài Ngụy Chấn, thỉnh an Tĩnh Nam hầu gia.
Tam hoàng tử còn đang uống trà với tọa sư nhìn nhau nở nụ cười, đồng thời đứng dậy:
- Cháu ngoại Cơ Thành Việt gặp qua cậu.
- Hạ thần Đàm Quang, tham kiến Tĩnh Nam hầu.’
Tĩnh Nam hầu không để ý bọn họ hành lễ, mà trực tiếp đi vào sân, đi về phía Tam hoàng tử.
Lúc này, thái giám Ngụy Chấn quỳ di chuyển đầu gối của mình ngăn ở trước người Tĩnh Nam hầu, tiếp tục cúi đầu.
- Ngươi, muốn ngăn cản Bản Hầu?
- Bẩm Hầu gia, nô tài đê tiện, tự nhiên không dám cản Hầu gia, nếu Hầu gia mang cơn giận đến, nô tài thân là người hẩu của Điện hạ, tự nhiên không muốn để hỏa khí của Hầu gia xông tới Điện hạ.
- Tốt, ngươi họ Ngụy, Ngụy Trung Hà là gì của ngươi?
- Bẩm Hầu gia, Ngụy Công là cha nuôi của nô tài.
- Cha nuôi? Ngươi đã biết hắn, ngay cả Ngụy Trung Hà đến đây, hắn cũng không dám nói chuyện nói vậy với Bản Hầu!
- Đời này nô tài chỉ có một chủ nhân, cái mạng này của nô tài chính là của chủ nhân, nô tài dám to gan xin mời Hầu gia bớt giận, Hầu gia bớt giận về sau, nô tài nguyện ý bồi tội dâng trà cho Hầu gia!
- Nếu như Bản Hầu không làm thì sao?
- Vậy nô tài…
Ngụy Chấn cúi thấp xuống, hai ống tay áo bắt đầu bắt đầu tung bay lên, từng đạo từng đạo lục quang bắt đầu từ ống tay hắn lấp lóe.
- Bạch!
Tất cả thân binh chuẩn bị tiến lên, lại bị Tĩnh Nam hầu giơ tay lên ra hiệu dừng lại.
Ngụy Chấn cúi đầu, tiếp tục nói:
- Hầu gia, sở trường của nô tài chính là pha trà, ngay cả Tam Điện hạ cũng phải khen trà của ta ngon.
Tương truyền lúc Tiên Hoàng đoạt vị, từng một lần rơi vào tình thế nguy cấp, bị trục xuất khỏi kinh thành, trên đường từng tao ngộ chặn giết, Tiên Hoàng phải dựa vào một tên Luyện Khí sĩ bên người liều mạng ngăn cản thích khách, mới có thể mang theo gia quyến thành công tiến vào Bắc Phong quận.
Vị Luyện Khí sĩ kia bị thương nặng, tuy rằng sống sót, nhưng vị trí ấy của hắn vì chém giết đã tàn phế.
Tiên Hoàng đoạt được ngôi vị Hoàng Đế về sau, đã cho tên Luyện Khí sĩ kia trở thành tổng quản nội cung, từ đó hoạn quan trong cung có tư chất đều phải luyện tập trở thành Luyện Khí sĩ.
Trương công công bên nguồi Lục hoàng tử cũng là một tên Luyện Khí sĩ.
Tên Ngụy Chấn Ngụy Công công này cũng giống như vậy.
Có điều, ngược lại Trịnh Phàm không lo lắng an nguy cho Tĩnh Nam hầu.
Bởi vì lúc trước Trịnh Phàm từng hỏi Trần Đại Hiệp vì sao không đi gây sự với Tĩnh Nam hầu.
Trần Đại Hiệp rất thành thật trả lời: Điền Vô Kính, ta không đánh lại hắn!!
Cái này đã nói rõ, vị Hầu gia này tuyệt đối là một cao thủ Võ đạo, thậm chí Trịnh Phàm phỏng đoán cảnh giới Võ giả của hắn khả năng không thua kém gì Sa Thác Khuyết Thạch, hơn nưa chính là Sa Thác Khuyết Thạch khi còn sống.
Tĩnh Nam hầu thấy tên thái giám này chuẩn bị động thủ với mình, không những không giận mà còn cười, nói:
- Ngươi cố ý… Kéo dài thời gian sao?
- Nô tài không dám, nô tài. . .
Lời còn chưa dứt, từ xa xa truyền đến một tiếng hét dài,
- Thánh chỉ đến!
Trịnh Phàm quay đầu nhìn lại, tên truyền chỉ lại một mình tự đến, tuy người cất bước trên mặt đất, nhưng lại đi nhanh chóng, khiến người ta trố mắt ngoác mồm.
Hầu như không đến thời gian mấy hơi thở, người kia lúc trước từ xa xa kêu lên, hiện tại đã đi vào trong sân, khi người đến, mặt không đỏ không thở gấp, khuôn mặt béo mập khiêm tốn, âm nhu.
Trịnh Phàm không biết hắn chính là, Ti lễ giám chưởng ấn Ngụy Trung Hà Ngụy công công, người từng được Tĩnh Nam hầu đề cử giúp hắn dẫn tiến.
- Thánh chỉ đến, Tam hoàng tử Cơ Thành Việt tiếp chỉ!
Ngụy Trung Hà cầm Thánh chỉ trong tay đứng tại trung ương.
Cơ Thành Việt bước lên trước quỳ xuống.
- Có nhi thần!
Tọa sư Đàm Quang của Tam hoàng tử cũng quỳ xuống tiếp chỉ.
Tĩnh Nam hầu đứng nơi đó chỉ xoay người, mặt hướng Tĩnh Nam hầu.
Ngụy Trung Hà bận bịu, tươi cười nói:
- Bản Hầu có dặn, Tĩnh Nam hầu vì nước thủ biên, lao công khổ tứ, quốc hữu trụ quốc, làm hạnh phúc của muôn dân, miễn quỳ.
Tĩnh Nam hầu hai tay ôm quyền, rất bình tĩnh nói:
- Tạ Bệ Hạ.
Lập tức, Tĩnh Nam hầu đi tới bên cạnh bàn đá, lập tức ngồi xuống ghế đá.
Đám thân vệ còn phải đợi Hầu gia có quỳ xuống hay không, lúc này cả đám đều rõ ràng.
Ào ào ào!
Tất cả bỏ toàn bộ vũ khí trong tay xuống.
Đứng nói làm người hai đời, đây là đầu tiên Trịnh Phàm quỳ tiếp Thánh chỉ.
- Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế chiếu viết: Tam hoàng tử Thành Việt, trên bất hiếu với Trẫm, dưới không kính với huynh đệ, đức hạnh chưa chủ, từ hôm nay giáng thành thứ dân, mãi nhốt tại Hồ Tâm đảo.
- Nhi thần Cơ Thành Việt tiếp chỉ, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Tam Điện hạ Cơ Thành Việt lạy liên tục ba lần, sau đó giơ hai tay lên, ra hiệu mình tiếp chỉ.
Trang 106# 1