Chương 227: Nướng Đùi Dê
Có người nói vị kia vào kinh về sau, vẫn ở lại bên trong Tây viên do Tiên Hoàng kiến tạo, nhưng nếu hắn muốn chạy đến Ngự Hoa viên nướng đùi dê ăn, cũng rất bình thường.
Trịnh Thủ bị mệt một chút, 24h này, quả nhiên là một ngày phong phú không gì sánh được.
Trước tiên theo Tĩnh Nam hầu ăn vịt nướng, thuận tiện cùng Tiểu lục tử hàn huyên một ngày trời.
Sau đó đi phủ đệ hoàng tử, chứng kiến hoàng tử câu tâm đấu giác về sau, lại tự mình phế bỏ Tam hoàng tử.
Sau không không ngừng không nghỉ theo sát Tĩnh Nam hầu về nhà, hạ nhân Điền gia vừa mới bưng đồ ăn đến, đã nhận được quân lệnh diệt môn của Hầu gia.
Sau khi diệt môn, mình lại biến thành người đưa tin, vào cung, lại thấy Yến Hoàng.
Mẹ nó, vừa mới từ trong Ngự Thư phòng đi ra, sau lưng mồ hôi ướt nhẹp, lại tình cờ gặp phải Trấn Bắc hầu ngồi chỗ đó nướng đùi dê.
Nói thật, nội dung vở kịch này quá phong phú, đời trước mình vẽ tranh châm biếm cũng không dám gấp gáp không thở nổi một hơi như vậy, nguyên nhân rất đơn gian, ngươi không khống chế tiết tấu, truyện manga này có thể vẽ dài sao? Không vẽ dài một chút, làm sao thu phí?
Nhưng hết cách rồi, Trấn Bắc hầu ngồi đằng kia, đang vẫy tay gọi ngươi qua.
Ngươi lại khổ lại mệt, lại oán giận xã hội, ngươi cũng phải đi.
Trịnh Phàm chạy chậm tiến lên, không hành lễ, mà trực tiếp ngồi chồm hỗm xuống.
- Ách!
- Được!
Cùng lãnh đạo ăn đồ nướng tuyệt đối là cách cấp tốc rút ngắn con đường quan hệ, đúng vào lúc này, ngươi quá câu nệ và lễ nghi trái lại khách khí, còn có thể phá hoại lạc thú của lãnh đạo.
Cho nên, trên đài một phút bằng mười năm công dưới đài.
Sau khi tỉnh dậy bị người mù Bắc bọn họ liếm hơn nửa năm, có lẽ chính vì ngày này lúc đối mặt với đại nhân vật, để cho mình có thể thong thả như thường.
Trịnh Phàm còn từng một lần tò mò hỏi tại sao bọn họ người mù Bắc muốn ngày ngày quẹo xong liếm mình, hóa ra dụng ý sâu đến thế!
Trịnh Phàm chậm rãi rung động đùi dê, nhìn đùi dê ở lửa than trên không ngừng mà nhỏ mở xuống, mùi thơm này…
Thật sự đói bụng mà, bên trong tiệm vịt quay của Tiểu lục tử, Trịnh Phàm chỉ lo nói chuyện với Tiểu lục tử, chỉ mới ăn được cái chân vịt, chờ đến Điền thị, chưa kịp mang cơm tối lên đã nhận được lệnh diệt môn.
Dằn vặt đến dằn vặt đi, một ngày này vẫn chưa ăn được gì.
Mắt thấy trời sắp sáng, giác mệt mỏi ngược lại không bao nhiêu, hôm nay làm cái gì cũng đủ để người ta nội tâm kích động, cho nên không hề buồn ngủ, chỉ có điều hơi… Đói bụng!
Kỳ thực mà nói, nói từ đáy lòng, đùi dê nướng ngon, nhưng ngon đến đâu cũng phải xem tâm tình của ngươi.
Giống như vịt quay của Tiểu lục tử, nướng thế nào đi chăng nữa, nó vẫn chỉ là con vịt quay.
Thời hiện đại, người có đời sống vật chất phong phú thường gặp phải vấn đề tương tự, có lúc đi ra ngoài du lịch, ăn một ít đặc sản địa phương, khả năng cao cảm thấy… Nha, cũng chỉ thế thôi! Sau đó đắc ý chụp ảnh đăng Facebook, Istagram…
Mà một phần nhân tố ảnh hưởng đến tâm tình của ngươi nhất chính là người cũng ngươi ăn cơm.
Lúc ở Thúy Liễu bảo và Hổ Đầu thành, Trịnh Phàm thích cùng người mù hai người sáng sớm ngồi cùng ăn cháo, thêm mấy đĩa trứng vịt muối và dưa muối. Sau khi ăn xong, hai người còn hút thuốc, sung sướng.
Trước mắt, đùi dê nướng cho Trấn Bắc hầu tự tay nướng, trên miếng đùi dê này khó tránh hỏi hiệu ứng doanh nhân, hơn nữa hắn đã đói bụng, tự nhiên khiến Trịnh Phàm càng thèm miếng đùi dê này rồi.
Trấn Bắc hầu gia cũng là người chú ý, móc trong túi ra một cái bình, bên trong có muối, ớt bột, gia vị vân vân.
Thời đại này, khắp mọi nơi ẩm thực vẫn chưa phát triển, nhưng Trấn Bắc hầu lập tức lấy ra những thứ này, nhất thời để Trịnh Phàm cảm thấy như gặp phải tri kỷ.
Trong ngày thường, trừ bỏ cùng Tứ Nương bọn họ cùng nhau ăn uống tự nhiên không phải chê rồi, nhưng một mình một người bên ngoài, ăn cơm kỳ thực chủ yếu không đểm mình chết đói.
Ngay cả cá dưa chua Tĩnh Nam hầu kia, thứ gọi là dưa chua kia, ngay cả Trịnh Phàm cũng không thể nhận ra đó là dưa chua!
- A, lửa vẫn chưa đủ!
Trấn Bắc hầu tiếp nhận đùi dê từ trong tay Trịnh Phàm, một lần nữa chuyển động nướng, người sành sỏi ăn uống tự nhiên phải chú ý đến lửa.
Trịnh Phàm cũng không sợ sệt trách tội, thấy Trấn Bắc hầu tự mình xoay đùi dê nướng, Trịnh Phàm bèn lấy bình đặt trên mặt đất, sau đó bắt đầu để đồ gia vị theo thứ tự trên mặt đất.
Bắt đầu Trấn Bắc hầu không để ý, thấy Trịnh Phàm đặt từng đồ gia vị đâu vào đấy, mà căn cứ theo thời gian chính xác, trong lòng kinh ngạc, tùy tiện nói:
- Đầu bếp?
- Ăn ngon mà thôi!
Có đám người Tứ Nương, Trịnh Phàm tự nhiên có điều kiện ăn uống sung sướng, hơn nữa Trịnh Phàm chưa bao giờ cho rằng, dưới điều kiện cho phép, tận lực truy cầu hưởng thụ ăn uống có tội lỗi gì.
- Chà chà, ngươi tên là gì?
- Trước kia ta là hộ thương giáo úy Hổ Đầu thành dưới trướng Tĩnh Nam quân Bắc Phong quận!
- Há, ngươi chính là Trịnh Phàm?
- Ngươi nhận ra ta?
- Nhận ra, nhận ra, Càn Quốc nơi đó chơi vui sao?
- Người nhiều thêm một chút sẽ chơi vui hơi!
- Ha ha, cần bao nhiêu người?
- Hiện tại mà nói, có năm ngàn kỵ, có thể qua lại ba quận phương bắc của Càn Quốc, nếu có 30 ngàn kỵ, biên quân của Càn Quốc cũng phải đến lễ tống chúng ta xuất cảnh.
- Lễ tống cái từ này, thú vị.
- Ta cũng cảm thấy như vậy!
Trấn Bắc hầu hơi hơi cười nói:
- Ta nhớ trong sổ con của Điền Vô Kính, có phương lược ngươi cung cấp công Càn Quốc, chủ trương chính là lấy quân đoàn kỵ binh kết hợp với dã chiến tiêu diệt quân dã chiến tinh nhuệ của biên quân Càn Quốc?
- Đúng vậy, biên quân Càn Quốc đã hủ bại nghiêm trọng, binh ngạch không đủ, lương bổng cũng không đủ, lúc trước ta đánh Miên Châu thành, kỳ thực lúc ấy có hai đến ba ngàn thủ binh Miên Châu thành đứng trước cửa thành, nhưng họ đều rành kỹ năng cầm cuốc hơn cầm đao kiếm. Điều duy nhất tạo thành uy hiếp với chúng ta, chính là các gia đinh và tướng lĩnh biên quân Càn Quốc, thêm nữa là kỵ binh dã chiến ba trấn.
- Nhưng cái này không giống lời lúc trước ngươi nói, con số trên do ngươi dùng thủ đoạn mềm dẻo cắt thịt.
- Ngài hỏi thế nào, ta đáp thế nấy.
Trấn Bắc hầu nói:
- Hừm, đầu tiên tiêu diệt quân tinh nhuệ dã chiến biên quân Càn Quốc, lại tiến thẳng vào sào huyệt địch, cái này có mạo hiểm quá không?
- Ta hỏi ngài một chút, Đại Yến ta, tam đại quân, thực lực xếp hạng thế nào?
- Trấn Bắc quân đệ nhất.
- Thực chí danh quy!
Trấn Bắc quân bất luận phương diện nào từ tố chất binh lính, hay kinh nghiệm thực chiến, đều hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Đệ Nhất quân đoàn kỵ binh phương Đông.
- Tĩnh Nam quân xếp vị trí thứ hai!
- Vì sao Tĩnh Nam hầu xếp thứ thứ hai?
Trịnh Phàm hỏi.
Tĩnh Nam quân chỉ có năm vạn, tuy rằng có năm vạn quân dự bị hậu doanh, nhưng so với hai mươi vạn Cấm quân, gần như quá khập khiễng.
- Trăm năm trước, lúc chiến sự kịch liệt, Cấm quân trong kinh xuất kinh là chuyện bình thường, bất luận đi phương bắc đánh Man tộc, hay đi phương nam đánh Tấn Quốc cùng Càn Quốc, hầu như bôn ba không ngừng. Bây giờ, biên cảnh thái bình không đại chiến nhiều năm, Cấm quân đã gần mấy chục năm nhàn rỗi. Người nhiều hơn nữa, giáp trụ ngăn nắp thế nào, chung quy chỉ là trò méo mó, không sánh được với biên quân dũng mãnh.
Trang 115# 1