Chương 228: Vốn Ăn Không Đủ No
- Đúng vậy, nếu Đại Yến ta có thể làm thịt quân tinh nhuệ Càn Quốc tại ba trấn phương bắc, lại lấy một nhánh mười vạn Thiết kỵ tiến thẳng vào sào huyệt địch, dù cho quân đội Càn Quốc xưng tám mươi vạn, nhưng rốt cuộc có thể lấy ra bao nhiêu binh hay sĩ tốt?
Trịnh Phàm dừng một chút, lại nói tiếp:
- Co như Càn Hoàng hạ chiếu Cần Vương, chiêu binh mãi mã toàn thiên hạ, huy động binh lính các nơi ở Càn Quốc, nhưng khả năng phối hợp tác chiến của bọn họ rất kém. Khi đó, mười Thiết kỵ Đại Yến ta có thể san phẳng kinh thành Càn Quốc, đánh đổ Hoàng thất Càn Quốc, từ đó về sau, huyết dũng Càn nhân sẽ tán loạn, tất cả còn lại, không công tự phá!
- Chắc vậy?
- Đúng?
- Người trẻ tuổi, nhuệ khí thịnh, là chuyện tốt. Ha ha, theo ngươi nói như vậy, thật muốn động binh công Càn, không cần nửa năm, quốc thổ phương bắc Càn Quốc sẽ rơi toàn bộ vào tay ta.
- Đúng, có lẽ Càn Quốc chỉ có thể còn lại vượt qua Càn giang phương nam.
- Một hơi ăn quá nhiều, có thể dễ dàng khiến mình chết no!
- Trước tiên đánh xuống là được, Đại Yến ta chỉ cần đóng quân tạo thành ranh giới mới với Càn Quốc, phần đất còn lại tự nhiên thuộc về ta.
- Ha ha, được lắm!
Trấn Bắc hầu đối với sách lược của Trịnh Phàm ngược lại không tiếp tục bình phẩm gì.
Kỳ thực, Trịnh Phàm rõ ràng, phương pháp của mình tuyệt đối phù hợp nhu cầu trước mắt của Yến Quốc.
Điền Vô Kính tự diệt cả nhà, hơn nữa Tĩnh Nam quân lên phía bắc phong tỏa phụ cận kinh đô, tuy nói đã phong tỏa tin tức này, nhưng kỳ thực Yến Hoàng đã bắt đầu thanh tẩy môn phiệt rồi.
Khả năng, chờ khi bắt đầu lâm triều, chính là thời khắc kết thúc đồ đao.
Nhưng coi như róc xương liệu độc, tự thân của ngươi thiếu hụt vô cùng lớn, việc chiến tranh thắng lợi đối ngoại, lại là phương thức tốt nhất chuyển dời mâu thuẫn trong quốc nội.
Kết hợp bản thân quốc lực và nhân khẩu Yến Quốc, lại tỉnh cả thời gian quốc nội Yến Quốc mau thuẫn, thậm chí nên tính cả tuổi thọ của Yến Hoàng và Trấn Bắc hầu.
Thời gian Yến Quốc xác thực không nhiều, bọn họ không thể trì hoãn.
Trái lại Càn Quốc, bọn họ cũng thiếu thời gian, nếu như không thể đánh chết bọn họ, cho họ cơ hội thở dốc cải cách, đó chính là tai nạn của Yến Quốc.
Cho nên lấy chiến lược "Tiến công chớp nhoáng" tấn công Càn Quốc, là lựa chọn duy nhất.
Mặc khác, cái này cũng tính đến trường hợp Tấn Quốc và Sở Quốc thừa cờ khởi binh tấn công.
- Đùi dê nướng này, không chỉ cân nhắc lựa chọn thịt dê, bộ phận thịt dê, còn phải cân nhắc con dê này trước khi chết nuôi loại cỏ khô gì, từ đó suy đoán được chọn than củi nơi nào, thậm chí ngay cả đồ gia vị này, thiếu một cái cũng không được, nếu thiếu một cái sẽ mất đi phong vị của nó. Người bình thường ăn thịt dê nướng, chỉ biết đặt thịt dê lên nướng, không khỏi quá tầm thường!
- Ngài nói đúng lắm.
- Được rồi, khối này chín, có thể ăn trước.
Trấn Bắc hầu lấy ra một cái đao nhỏ, bổ xuống một tảng lớn thịt dê đưa cho Trịnh Phàm.
Vừa vặn lúc này, một con chó lai sói từ đằng xa trong vườn hoa chạy như bay đến.
- Ha ha, tên này cứ nướng kỹ liền chạy đến, đúng là mũi chó!
Lúc con chó lại gần đây, Trịnh Phàm cầm thịt dê trong tay đưa cho nó.
Không ngờ, Trấn Bắc hầu thấy cảnh này về sau, lúc này quát lớn:
- Nào có đạo lý ngươi không ăn để cho súc sinh ăn trước!
- Ngài nói phải, ngài nói phải!
Trịnh Phàm chỉ mình ăn trước.
Lập tức, Trấn Bắc hầu lại bổ xuống một miếng thịt, mình gặm vài miệng về sau, lúc này mới đem xương dê còn một chút thịt ném cho con chó kia.
Chó lai sói nằm sấp trên mặt đất, ôm xương gặm.
- Nó theo ta cũng khổ, trong ngày thường nếu như không ra đi săn thú, ngay cả một ngụm canh cũng không có.
Cái này không phải Trấn Bắc hầu khiêm tốn hoặc kêu khổ.
Quy củ ăn uống của Trấn Bắc hầu phủ Trịnh Phàm rõ ràng, tiêu chuẩn thức ăn Hầu gia giống quân doanh.
Lúc trước tọa sư và Trương công công theo Lục hoàng tử không chịu được thức ăn của Hẩu phủ, còn để Trịnh Phàm cố ý ra ngoài chợ mua thịt về ăn.
Không giống Tĩnh Nam hầu chính là, Trấn Bắc hầu vào kinh đi Toàn Đức lâu một hơi ăn hết xong mấy con vịt quay, khả năng không phải do Tiểu lục tử cổ động, mà hắn thật sự ở Hầu phủ nhịn gần chết, muốn ăn thịt!
Lúc đánh trận, tướng lĩnh làm gương, cùng các binh sĩ ăn một bữa cơm, cổ vũ sĩ khí cũng ghê gớm rồi!
Trấn Bắc hầu phủ đã trải qua cuộc sống như tại Hầu phủ, kiên định không biết bao nhiêu năm, Trịnh Phàm tin tưởng, không phải người thèm khát đồ ăn đến trình độ nhất định, sẽ không làm chuyện mới tờ mờ sáng đã đi nướng đùi dê ăn.
Lúc này, Ngụy Trung Hà bước nhanh tới.
Trước tiên Ngụy Trung Hà liếc mắt nhìn Trịnh Phàm, lập tức nhìn về phía Trấn Bắc hầu, nét mặt già nua cười tươi như đóa hoa cúc non, nói:
- Hầu gia, Bệ Hạ để nô tài đến chỗ ngài lấy thịt.
Trấn Bắc hầu đưa tay chỉ Trịnh Phàm, nói:
- Chỉ có một cái đùi dê, vốn định chừa cho hắn một chút xương và ít thịt còn lại, hiện tại có thêm một người ăn, nói cho Bệ Hạ chúng ta biết, thịt không đủ, hắn không có phần rồi!
Lần này Trịnh Phàm cảm thấy phần thịt dê trong tay mình, ăn không được, không ăn cũng không được, bởi vì mình đang khẩu phần của Yến Hoàng?
Lúc này Ngụy Trung Hà sốt ruột, nói:
- Ôi, Hầu gia ta, lúc Bệ Hạ biết Hầu gia ngài ở chỗ này nướng đùi dê, đã cố ý dặn dò Ngự Thiện phòng bên kia miễn đồ ăn sáng hôm nay, sáng nay Bệ Hạ chúng ta chờ thịt dê của ngài đi lót vào bụng để vào triều đấy.
- Mùi thịt dê bám vào người, hắn không sợ bị cười sao?
- Sao có thể, Bệ Hạ ngồi trên Long ỷ, muốn hôi chỉ có nô tài thôi.
- Cái này cho hắn, Bản Hầu ăn không đủ no.
- Vậy thì nô tài đi dặn dò Ngự Thiện phòng bên kia mang đến một cái đùi dê khác cho Hầu gia ngài.
- Ai, thôi thôi.
Trấn Bắc hầu dùng dao bổ xuống một tảng thịt dê lớn, ném cho Ngụy Trung Hà.
Ngụy Trung Hà vội vàng đưa tay đón lấy, tựa hồ sợ thịt dê lạnh, lại lần thứ hai bước như đi catwalk, chạy như bay về Ngự Thư phòng.
- Ngươi ăn tiếp đi!
Trấn Bắc hầu đưa tay chỉ Trịnh Phàm nói.
- Vâng, Hầu gia.
Lúc trước gọi chính là ngài, tự xưng là "Ta", hiện tại nếu Ngụy Trung Hà đã gọi người ta là Hầu gia, mình cũng phải đổi giọng rồi.
Trấn Bắc hầu cắm đao nhỏ trên thịt dê còn lại, nói:
- Ngươi hiểu được, tại sao Bản Hầu không tranh thịt dê này với Bệ Hạ rồi?
- Ty chức không dám nói.
- Ngươi thật thú vị, Bản Hầu hỏi ngươi sự tình đùi dê, có gì không dám nói? Như vậy đi, nếu ngươi có thể nói thật hay, có thể làm Bản Hầu cảm thấy thỏa mãn, ha ha, bên trong một trấn của Bản Hầu hình như còn thiếu một chức tham tướng.
Trịnh Phàm hít sâu một hơi, cầm khối thịt dê trong tay quơ quơ, cố ý dùng một giọng tang thương nói:
- Của cải mỏng, chỉ có một cái đùi dê, vốn ăn không đủ no, lại giằng co, có ý gì?
Trang 115# 2