Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 237: Hoắc Gia

Chương 237: Hoắc Gia



Những phạm nhân này cũng giống vậy, gia quyến của bọn họ bị khống chế ở nguyên quán hoặc trong kinh thành, chờ đợi bọn họ dùng quân công đi đổi về tự do.
Từ con gà con biến thành chim sẻ lại từ chim sẻ biến thành diều hâu, đột nhiên, lại biến trở về con gà con, lại phải bắt đầu tiếp tục vì biến thành chim sẻ mà nỗ lực rồi.
- Quy mô lớn.
A Minh cảm khái nói.
Trịnh Phàm nhìn A Minh, gật gù.
Mặc dù A Minh lại quỷ hút máu, nhưng tuổi tác của hắn không phải rất lớn, chí ít không phải lớn đến khuếch đại, vẫn không thể so sánh với Lương Trình.
Trịnh Phàm càng rõ ràng, Đại Yến trước mắt, bị giấc mơ của ba người kia đun sôi rồi.
Cái này tương đương với kiểu chơi Tất Tay, nếu kế tiếp vô pháp thu được chiến công với Càn Quốc, không thể lấy được thành công lớn về mặt đối ngoại.
Vậy việc đun nước sôi này khả năng đốt tới người mình rồi!
Đây là một hồi đánh bạc, mà ba vị kia, cầm vận nước đi đánh cược.
Cuối cùng, ba người Trịnh Phàm ngừng lại bởi đã đến Nam Vọng thành.

Từ khi Tĩnh Nam quân rút khỏi Nam Vọng thành về sau, Hứa Văn Tổ mới cảm nhận được cảm giác làm Tổng binh.
Nhưng không hô hấp không khí tươi mát được bao lâu, tin tức truyền đến từ kinh thành về sau, đã khiến dọa hắn ngã rồi.
Khá lắm, hơn 300 cân thịt mỡ trực tiếp chất đống trên mặt đất, các tùy tùng bên người mất nhiều sức lắm mới đẩy hắn lên được.
Tiếp theo, sau khi Tĩnh Nam hầu đồ diệt của nhà mình, hắn trực tiếp ra quân lệnh, thế gia môn phiệt tại Ngân Lãng quận bị gót sắt Tĩnh Nam quân dẫm lên.
Có điều thứ nhất bởi trước kia Tổng binh phủ bị ám sát, hơn nữa bản thân Ngân Lãng quận chính là chiến trường Bắc phạt của Càn Quốc trăm năm trước, cho nên môn phiệt nơi này ngược lại không phong phú như những nơi khác của Đại Yến, cho nên cũng không mất quá nhiều thời gian để giải quyết.
Sau đó, các hạng vật tư của triều đình bắt đầu vận chuyển về Ngân Lãng quận, vận chuyển hướng về Tĩnh Nam quân, vận chuyển hướng về Nam Vọng thành, của cải khủng bố tích lũy hàng trăm năm của các thế gia môn phiệt lập tức bị Yến Hoàng ra lệnh vận chuyển về phía "Chiến khu".
Đây chính là cuộc chiến vận chuyển của Đại Yến!
Tiến vào Nam Vọng thành, Trịnh Phàm trực tiếp đi đến Tổng binh phủ.
Sau khi hạ nhân thông báo về sau, Hứa Văn Tổ tới ngay phòng tiếp khách gặp Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm đang uống trà, vừa nhìn thấy Hứa Văn Tổ.
Phốc…
Nước trà trực tiếp từ khóe miệng tràn ra.
- Trịnh huynh, Trịnh huynh?
Trịnh Phàm nhấc tay lên, ra hiệu chính mình không có chuyện gì, thời đại này không có khăn giấy, chỉ có thể dùng ống tay áo lau miệng.
Tạo hình hiện tại của Hứa Văn Tổ, khiến người ta đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Có thể thấy được, Hứa Văn Tổ rất mệt, nhưng hắn không mệt đến gầy thoát tướng, mà mệt đến càng mập giả tạo, đặc biệt hai mí mắt kéo thấp xuống, tạo hiệu quả giống phim hoạt hình dày đặc.
Cho tới Hứa Văn Tổ gọi mình "Trịnh huynh", Trịnh Phàm ngược lại không cảm thấy kinh hoàng, ngay cả Trương công công trước mặt mình còn phải gọi là “Trịnh đại nhân”, Hứa Văn Tổ không còn tự xưng "Bản quan" cũng bình thường.
Trịnh Thủ bị cũng cảm thấy thú vị, chính mình rõ ràng vẫn kéo lớp da hổ dưới trướng Trấn Bắc hầu, kết quả lại mặc lên cái mác người của Tĩnh Nam hầu.
Nhưng không quản như thế nào, dằn vặt đến dằn vặt đi, cuối cùng mình không cần phải khúm núm như lúc trước rồi.
- Trịnh huynh!
Hứa Văn Tổ tự mình dẫn Trịnh Phàm đi tới thư phòng của mình, lần trước Trịnh Phàm cũng từng tới nơi này.
Trong sân Hứa Văn Tổ, tất cả mọi ngươi lui tới, mọi người đều rất bận, không còn quạnh quẽ như lần trước.
Tiến vào thư phòng về sau, Hứa Văn Tổ đóng cửa phòng lại, sau đó đi tới ghế thái sư, trực tiếp ngồi xuống.
Hứa Văn Tổ co quắp ngồi xuống về sau, vị trí từ bụng đến cằm, còn chồng chấp mấy cuộn sóng, thật lâu không thể lắng lại.
- Trịnh huynh, bản quan, đều mệt gầy… Haiz…
- Đúng đấy.
Trịnh Phàm xác thực rõ ràng, giống thức đêm làm việc quá tiêu hao tinh lực, xác thực dễ dàng để thân thể người mập giả tạo.
- Ai da, ta nửa đời làm quan, đây là lần đầu tiên mệt như vậy.
- Đại nhân vì nước vất vả, đúng là không dễ.
- Không nói phí lời, ca ca ta cũng dựa vào nói chuyện với ngươi để lấy hơi, ngươi không biết Tổng binh phủ của ta, một ngày nhận và phát bao nhiêu chính lệnh, mẹ nhà nó!
Lượng lớn vật tư, lượng lớn hình đồ, một đợt tiếp một đợt bị áp giải đến Ngân Lãng quận, tất cả tất cả, đều cần Hứa Văn Tổ ta, Tổng binh Nam Vọng thành này đi lo liệu. Không biết có người cản tay hay sao, chỗ trống Tri phủ Nam Vọng thành vẫn chưa có người thay thế.
Nhưng từ lúc Trịnh Phàm tiến vào Nam Vọng thành dọc theo đường đi nhìn thấy, trong thành tuy rằng có vẻ hơi lộn xộn, nhưng vẫn có thể nói vẫn hoạt động trơn tru.
Cái này thôi đã đủ nói lên năng lực của Hứa Văn Tổ, có lẽ triều đình đem hắn điều nhiệm tới nơi này, hẳn xem trọng trình độ xử lý phiền phức của hắn đi.
Hứa mập mạp cũng xác thực không phụ lòng triều đình mong đợi.
Trịnh Phàm còn nhớ, lúc trước ở Hổ Đầu thành, Hứa Văn Tổ còn thương lượng với mình chờ Trấn Bắc quân làm phản về sau, mình nên làm sao để “Hiến thành”.
Vào lúc này, Hứa Văn Tổ dành phần lớn tinh lực trên mặt chính trị, hậu cần, nhìn hiện tại, mặc dù hắn rất mệt, nhưng vẫn có thể cảm giác được tinh khí thần của hắn vẫn không suy.
Không cần lo lắng câu tâm đấu giác, có thể chân thật một lòng một dạ trợ lý, cũng là một sự hưởng thụ.
- Chuyện tại kinh thành, bản quan đã biết rồi, ha ha, ha ha ha ha. . .
Hứa Văn Tổ bắt đầu cười lớn.
Hai người từng cân nhắc kế hoạch của Hầu phủ, không ngờ tới cuối cùng, Hầu gia mình và Yến Hoàng mặc chung một quần, đi đêm với nhau, đây chính là kết quả ảo nhất, nhưng đồng thời là kết quả tốt nhất.
- Đại nhân, hạ quan mới từ kinh thành trở về, còn chưa về bảo trại đây, trước tiên tới nơi này thăm ngài.
Hứa Văn Tổ đưa tay chỉ Trịnh Phàm, hắn tự nhiên ý đồ Trịnh Phàm đến.
- Yên tâm, ta đã giữ lại cho ngươi rồi, hai ta mới thật sự là người mình.
Trịnh Phàm gật gù, tuy rằng không hiểu mình đã thành môn hạ, chó săn của Tĩnh Nam hầu mà tại sao Hứa Văn Tổ vẫn coi hắn là người của mình, nhưng quan trên chủ động cùng ngươi lập quan hệ, ngươi sẽ không đần độn mà đi phá hoại bầu không khí chứ!
- Hoắc gia Hổ Uy quận, mặc dù là thế gia truyền thừa trăm năm, nhưng gia tộc này rất am hiểu võ công, con cháu Hoắc gia mỗi người đều luyện võ. Nhưng ca ca ta không đánh tan bọn họ, cũng không phân phối bọn họ ra, vẫn lưu lại nơi này, để dành cho ngươi.
Phạm nhân bị áp giải tới, tự nhiên không phải tất cả đều đem ra làm dân phu, bọn họ kỳ thực càng tương đương với bộ đội dự bị hoặc bộ đội địa phương hơn.
Tĩnh Nam quân có năm vạn quân hậu doanh dự bị, hơn nữa loại quân tinh nhuệ như Tĩnh Nam quân, mù quáng mở rộng chỉ khiến giảm chiến lực, cho nên Tĩnh Nam quân vẫn chưa thu nạp bao nhiêu phạm nhân đi vào, ngược lại để các bảo trại Ngân Lãng quận tiến hành hấp thu.
Ngược lại, quân đội địa phương phần lớn đều đem ra làm tốt thí, rốt cuộc có thể luyện ra vàng hay không cần phải xem đã?


Trang 120# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất