Chương 239: Xin Đại Nhân Nhận Lấy Chúng Ta
Trấn Bắc hầu phủ trấn áp Man tộc trăm năm, Trấn Bắc quân cùng Hầu phủ quan hệ gì, người từng làm công chức tại Bắc Phong quận lại vô cùng rõ ràng, vậy có thể nói nước tát không lọt kim đâm không vào.
Mà Tĩnh Nam quân, hơn mười năm trước Yến Hoàng mới kế vị không lâu giao cho Điền Vô Kính, những năm gần đây, tất cả các tướng lĩnh Tĩnh Nam quân được đề bạt, đều do một tay Tĩnh Nam hầu một lời quyết.
Hai nhánh quâ đội dã chiến tinh nhuệ nhất, đều không bị cử động lần này ảnh hưởng, coi như có, cùng có thể bỏ qua không tính.
Cho nên, như vậy xem ra, chí ít bắt đầu từ mười mấy năm trước, thậm chí bắt đầu từ sớm hơn, ba vị ca ca này, đã sớm mặc chung một cái quần!
- Trịnh đại nhân, Trịnh đại nhân!
Tả Kế Thiên thấy Trịnh Phàm bắt đầu ngây người, lúc này sốt ruột lên.
Trịnh Phàm thu hồi tâm thần, nhìn Tả Kế Thiên, hơi bất đắc dĩ thở dài.
Người Hoắc gia đều do Hứa mập mạp thương lượng cửa sau đút cho mình, tuy nói một đám tộc nhân này kết thành nhóm, không dễ dàng phân hóa, nhưng đặt mặt lợi và mặt hại lên cân nhắc, phỏng chừng vẫn có không ít thủ lĩnh quân đội cảm thấy hứng thú với bọn họ.
Chiến tranh sắp tới, lính dưới tay ai có tố chất cao, ai có thể sớm chiếm được quân công, 700 người Hoắc gia này, mẹ kiếp nó chính là một nhánh tiểu quân đội hoàn chỉnh, bọn họ cần giết địch đến cho người nhà của mình một lần nữa lấy tự do, mình cũng cần dựa vào bọn họ thu được quân công, lại nói thêm không phải đầu lĩnh nào cũng có ý chí sở hữu và khống chế mạnh mẽ như vậy.
Nhưng đối với Tả Kế Thiên, nhìn Tả Kế Thiên và đám người sau lưng hắn một chút, Trịnh Phàm tin tưởng.
Đây không không phải đồ Hứa mập mạp lưu lại cho mình, mà thuần túy là … Hàng ế…
Đầu tiên, mặc dù Tả Kế Thiên là người nhà họ Tả, căn cơ Tả gia không ở Ngân Lãng quận, nhưng trước kia Tả Kế Thiên là Thủ bị Kê Thối bảo, bên cạnh hắn đồng thời bị xử lý chính là đám quan chức trước kia của Tả gia.
Dù cho hắn bị triệt để tước hết chức vị, nhưng những đầu lĩnh kia, ai lại dám thu nhận giúp đỡ hắn?
Thu nhận giúp đỡ về sau, rốt cuộc ngươi làm chủ hay hắn làm chủ?
Cho nên, không khó giải thích tại sao Tả Kế Thiên thấy Trịnh Phàm về sau, sẽ kích động như thế, là một người hàng ế phẩm, hắn rất gấp!
Hắn thật sự hi vọng mình có thể bị bán đi!
Nếu không thể bán, vậy hơn hai trăm người Tả gia bên cạnh hắn, vậy phải phân tán đi làm dân phu rồi.
Dân phu làm sao kiếm công huân? Làm sao có thể giúp phụ nữ trẻ em già trẻ trong gia tộc giành lấy tự do?
Dựa vào mười năm, hai mươi năm trả giá sao?
Tả Kế Thiên cũng rõ ràng mình vì sao mà thành hàng ế, nhiều ngày trôi qua như vậy, hắn từ vừa mới bắt đầu còn e ngại rụt rè, đến hiện tại còn chỉ thiên phát thề, kém chút dập đầu nhận chủ, nhưng nhóm đầu lĩnh có chức quan nhỏ hơn hắn ngày xưa, không ai dám nhận hắn.
Nhưng Trịnh Phàm lại khác, Trịnh Phàm có thể!
Tả Kế Thiên rõ ràng bối cảnh của Trịnh Phàm.
Không trách Tả Kế Thiên cầu khẩu nhiều lần như vậy, Trịnh Phàm không thu bọn họ nữa, bọn họ thật sự phải đi làm dân phu rồi.
Trịnh Phàm đưa tay chỉ Tả Kế Thiên, tên giáo úy thân tín của Hứa Văn Tổ rõ ràng biết đại nhân mình quan hệ thân mật với Trịnh Phàm, cho nên mở miệng nhắc nhở:
- Đại nhân, muốn bọn họ?
Trong giọng nói, mang theo ám chỉ.
Đại khái ý tứ chính là: Người trong nhà, ta không lừa ngươi, ngươi suy nghĩ một chút nữa đi.
A Minh và Tứ Nương đã dịch dung thành nam tử đứng sau lưng Trịnh Phàm, bọn họ sẽ không phát biểu ý kiến.
Ngược lại, cho dù chủ thượng có đem Lữ Bố về bảo trại, cũng không phải vấn đề bọn họ cần đau đầu, bọn họ không chịu trách nhiệm luyện binh, thậm chí bọn họ còn vui mừng khi để Lương Trình và người mù Bắc gặp phải vấn đề đau đầu.
Quan hệ giữa Thất Đại Ma Vương, bỏ qua Ma Hoàn lười bỏ cha, không thèm nói chuyện bên ngoài ra, còn lại sáu tên kia, ít nhiều mang cảm giác Hậu cung tranh sủng.
Kỳ thực, Trịnh Phàm cũng muốn như vậy, ngược lại không phải mình luyện binh, hơn nữa, hắn rất tin tưởng vào năng lực của người mù Bắc và Lương Trình.
Chỗ tốt làm lãnh đạo ở ngay đây, ngươi chỉ cần biết bước kế tiếp phải làm gì, không cần phải biết phải làm thế nào?
- Ta muốn.
- Đa tạ Trịnh huynh, đa tạ Trịnh đại nhân!
Lúc này, nhóm người Tả gia phía sau Tả Kế Thiên cơ hồ không thể tin rằng nhóm người mình thật sự bị người ta mua, lúc bọn hắn đều kích động hành lễ rối rít với Trịnh Phàm.
Thành thật mà nói, Trịnh Phàm thật xấu hổ yên tâm thoải mái nhận bọn họ thi lễ, một tháng trước, bọn họ vẫn là đồng liêu của mình, đồng thời còn đóng tại bên trong bảo trại Yến Quốc, nhưng hiện tại tình cảnh lại oan trái thế này.
Trông bọn hắn rất đáng thương, nhưng dưới đại làn sóng mỗi thời đại, đều sẽ vùi lấp không ít người đáng thương đi, chỉ có người mạnh mẽ mới tồn tại và sống sót được.
- Được, nếu đại nhân muốn, ty chức sẽ làm thủ tục giúp đại nhân.
- Vậy nhờ ngươi.
Trịnh Phàm nói.
Lúc này Tứ Nương đã dịch dung đứng sau lưng Trịnh Phàm, chủ động tiến lên cùng đi với tên giáo úy kia, đồng thời Tứ Nương kín đáo đưa túi tiền cho tên giáo úy kia, bên trong đều là vàng.
Tên kia giáo úy hơi bất ngờ, nhưng vẫn thụ sủng nhược kinh nhận lấy rồi.
Đây là chi tiết nhỏ, cũng là kinh nghiệm nhân sinh, trong Hoàng cung Trịnh Phàm có thể chần chờ rốt cuộc có nên nhét ít tiền cho Ngụy công công không, nhưng Tứ Nương này, cho người nào tiền, cho bao nhiêu, trong lòng nàng rõ ràng, rốt cuộc người có kinh nghiệm có khác.
Vào lúc này, Trịnh Phàm lại cất bước đi tới vị trị trước hàng rào Hoắc gia.
Có thời điểm, ngươi không thể không khâm phục người mù ánh mắt lâu dài, tuy rằng dùng ánh mắt lâu dài để hình dung một người mù có vẻ rất quái dị.
Nhưng bởi lúc người của Lục hoàng tử đến giúp đỡ xây dựng Thúy Liễu bảo, toàn bộ quá trình xây dựng Thúy Liễu bảo đều do người mù Bắc tham gia thiết kế và xây dựng, cho nên phong cách xây dựng của Thúy Liễu bảo rất quái dị.
Bảo trại kia vẫn còn dùng tốt, nhưng bên ngoài bảo trại còn cố ý mở ra một khối đất bằng, phục vụ xây dựng doanh trại sau này.
Cho nên, Thúy Liễu bảo có thể chứa đựng càng nhiều người vào ở.
Tuy rằng xây dựng doanh trại, tuy rằng nhân khẩu hạn mức tối đa đã nâng lên, nhưng người mù Bắc cũng không vội vã tự động lấy nhiều thêm nông dân binh, đây là điều người mù Bắc đã sớm đoán trước sẽ có người mang binh lính tinh anh đến miễn phí tới cửa.
Cho nên, đám người Tả Kế Thiên có hai ba trăm người, cộng thêm Hoắc gia gần 700 người này, Trịnh Phàm cũng có thể nuốt hết đi.
Vấn đề tiêu hóa, hắn không quan tâm.
Nha, đúng rồi, lúc trước có thằng ranh Hoắc gia rất trâu bò hò hét khiêu khích mình tới?
Chờ lúc Trịnh Phàm quay trở lại, phát hiện tên kia đã bị một ông lão tầm năm mươi tuổi đánh nằm bò trên mặt đất, bộ mặt sưng, khóe miệng còn có vết máu.
Ông lão nhìn thấy Trịnh Phàm một lần nữa đi tới về sau, một cái tay tiếp tục đè lên thân người trẻ tuổi này, một cái tay khác đặt trên bộ ngực mình, rất thành khẩn nói:
- Xin đại nhân nhận lấy chúng ta.
Trang 121# 1