Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 240: Chuyện Tương Lai

Chương 240: Chuyện Tương Lai



Ông lão này uy vọng hẳn rất cao, sau người hơn bảy trăm tộc nhân Hoắc gia lập tức làm theo động tác của ông lão hành lễ với Trịnh Phàm.
Tên thanh niên thiểu não bị ông lão kia đè xuống, vẫn một mặt không phục cố vặn cố lên trừng Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm tin tưởng, nếu lúc này không phải hắn đứng chỗ này, đổi thành Lương Trình mà nói, Lương Trình sẽ rất mạch lạc cầm đao đi tới, ngay trước mặt đám người Hoắc gia này, chém chết đứa thiểu não này.
Nếu đứng trước chỗ này là người mù Bắc mà nói, người mù Bắc sẽ cười ha hả chỉ đám người phía sau nói:
- Các ngươi động thủ giết hắn đi, nếu không, ta sẽ tùy tiện chọn hai mươi người trong đám các ngươi để giết.
Sau đó, người mù Bắc hẳn sẽ bổ sung thêm một câu:
- Nếu để hắn tự sát, ta sẽ giết ba mươi người khác.
Nhưng Trịnh Phàm không phải người như vậy, ngược lại bất luận người Tả gia hay người Hoắc gia, cuối cùng hắn vẫn giao cho người mù cùng Lương Trình bọn họ đi cải tạo.
Mình cần gì bẩn tay?
- Ngươi tên là gì?
- Bẩm đại nhân, tội dân tên là Hoắc Quảng.
". . ." Trịnh Phàm.
- Hoắc Quang?
- Bẩm đại nhân tên ta là Hoắc Quảng, nhưng nếu đại nhân thích, tội dân có thể đổi tên, sau này gọi thành Hoắc Quang.
- Không được không được, cha mẹ lấy tên, ta đổi làm gì, được rồi, các ngươi chuẩn bị một chút, chờ nữa đi theo ta.
- Cảm ơn đại nhân thu nhận giúp đỡ.
Hoắc Quảng thở một hơi dài nhẹ nhõm, người trong nhà, kỳ thực không lo bán, rất nhiều đầu lĩnh tới đây muốn thu bọn họ, nhưng đều bị người quản lý ở đây không cho phép.
Lúc nghe bọn họ giao lưu, Hoắc Quảng biết được, đây chính là chủ ý của Tổng binh đại nhân.
Hiển nhiên, đây muốn bọn hắn được giao cho người thân tín của Tổng binh đại nhân.
Chuyện này đối với Hoắc gia là chuyện tốt, theo thân tín của Tổng binh đại nhân chí ít có thể dễ dàng lấy được quân công, đồng thời xác suất biến thành tốt thí có thể nhỏ hơn một chút.
Hoắc Quảng cúi đầu nhìn con em trẻ tuổi trong tộc.
Tiểu tử này là dòng chính, nhưng đầu óc lại không phân biệt được, Hoắc gia đã không còn, còn giữ lại cốt khí đại tông làm gì?

Binh ngạch vượt mốc, không hợp quy củ, nhưng trước mặt việc giao thiệp, quy củ chính kỹ nữ trong màn đỏ, ngoài miệng hô "Bán nghệ không bán thân" mà thôi.
Trịnh Phàm khước từ ý tốt của Hứa Văn Tổ phái một trăm kỵ binh hộ tống hắn về Thúy Liễu bảo, đồng thời Thúy Liễu bảo bên kia vì chưa được thông báo trước, cho nên không phái kỵ binh Man tộc về đây.
Như vậy, Trịnh Thủ bị mang theo hai người, một A Minh một Tứ Nương, áp giải sắp áp giải gần một ngàn phạm nhân tiến về Thúy Liễu bảo.
Mà trên người những phạm nhân này không hề có một cái gông xiềng nào.
Trịnh Phàm ngồi trên lưng ngựa, thảnh thơi không hề lo lắng có người bỏ trốn.
A Minh cùng Tứ Nương cưỡi ngựa ở phía sau, đội ngũ di chuyển rất trật tự.
Người họ Tả đi trước, người Hoắc gia đi sau, thậm chí còn chưa chủ động phân ra đội, nhưng ít nhất nhìn bọn họ di chuyển rất trật tự.
Gia quyến của bọn họ đều bị triều đình khống chế, bọn họ phải dựa vào quân công để người nhà thu được tự do, cho nên xác suất chạy trốn không lớn.
Bởi vì bọn họ còn có ràng buộc, bởi vì bọn họ còn có hi vọng.
Coi như bọn họ muốn chạy trốn, vậy trốn chỗ nào?
Chạy về Yến Quốc? Cái này không phải tìm đường chết hay sao, trước tiên nói thể qua cửa ải Tĩnh Nam quân trấn thủ Ngân Lãng quận không, lại thêm bên trong Yến Quốc còn có nhánh Trấn Bắc quân đang xử lý để tiến về đây.
Trốn về phía nam?
Nếu đổi làm người bình thường, trường hợp này không phải không thể, nhưng những tên phạm nhân này không ngốc, bọn họ xuất thân từ môn phiệt, tự nhiên không phải hạng ngu xuẩn gì, bọn họ đương nhiên rõ ràng Hoàng Đế Bệ Hạ đem bọn họ sung quân tới nơi này làm gì.
Trước tiên không tính trường hợp bỏ gia quyến của mình bỏ trốn lấy tự do, bỏ chạy về Càn Quốc, sau đó không bao lâu, đại quân Yến Quốc đánh tới, vậy mình trốn cái rắm à?
Kỳ thực, bởi vì trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, trong lòng bọn họ ít nhiều cũng có vệt kiêu ngạo của người Yến, hoặc nói là… Tự tin đi, không phải nói bọn hắn trung thành với Hoàng Đế, với quốc gia này bao nhiêu, vậy thì thật vô nghĩa, nhưng có một việc, bọn họ tin, đó chính là Trấn Bắc quân bị điều từ Bắc Phong quận tới, nhất định phải xuôi nam đánh Càn Quốc, người Càn Quốc… Chịu nổi?
Đương nhiên, bất cứ chuyện gì đều không thể tuyệt đối.
- Ngươi đoán xem, hiện tại chủ thượng đang nghĩ gì?
A Minh nói với Tứ Nương.
- Lập dị, giống như nhà thơ đi vùng biên ải, sẽ có vẻ u sầu như vậy.
- Vậy chủ thượng có phải đang muốn viết thơ phải không?
- Đây chính là vấn đề, nếu chủ thượng viết thơ, tại sao hắn không vui vẻ?
- Đúng vậy.
- Kỳ thực, chủ thượng cũng thật đáng thương mà, lúc ở nhà bị các ngươi chà đạp khuyến khích, đi kinh thành một chuyến, lại bị Tĩnh Nam hầu giáo dục rồi.
- Ngươi làm như mình không liên quan vậy.
Tứ Nương cười cười nói:
- Chí ít, ta còn có thể đem lại một chút an ủi về thể xác cho chủ thượng, các ngươi làm được không?
". . ." A Minh.
- Kỳ thực, ta vẫn đang nghĩ, nếu chúng ta thức tỉnh tại Càn Quốc, có thể khá hơn một chút hay không?
A Minh nghe được lời của Tứ Nương, nở nụ cười nói:
- Văn chương không kém, giả trang văn nhân nhã sĩ, thực sự không được, đi thi khoa cử, từ từ thăng quan tiến chức.
- Đúng vậy, những tháng ngày kia có thể nhàn thú, ta có thể đi Hạ Hàng một chuyến, chuyên tâm nuôi gái.
- Sau đó chủ thượng có danh tiếng về sau, vừa lên triều đình kiếm bạc, sau đó lại luyện ra một nhánh lính mới.
- Hừm, đúng tiết tấu rồi đó.
- Sau đó, chủ thượng mang theo toàn Đại Càn hi vọng suất quân bắc phạt, ở đây trên đường biên cảnh này, đụng phải Trấn Bắc hầu và Tĩnh Nam hầu, đụng phải Đại Yến trước mặt?
- Hí…
Tứ Nương bỗng nhiên cảm giác, hình ảnh kia, quá đẹp, đẹp khiến người ta nghẹt thở, sau đó không còn sau đó nữa rồi!
- Tuy rằng thứ động lòng người nhất trên thế giới này chính là bi kịch, nhưng đại khái không ai hi vọng điểm cuối của cuộc đời mình là bi kịch.
- Đúng vậy.
Lúc này, Tứ Nương bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mở miệng nói:
- Có chuyện, ta hơi nghi hoặc một chút.
- Nói đi.
- Ở kinh thành trong mấy ngày nay, mỗi đêm chủ thượng đều ngủ một mình.
- Trải qua màn giáo dục gia đình về sau, mặc dù không phải người liên quan, nhưng tâm tình chủ thượng vẫn chập chờn tương đối lớn, khó tránh khỏi việc không có hứng thú và tâm tình làm chuyện ấy?
A Minh đứng dưới góc độ của nam nhân phân tích.
- Hô, đạo lý này, ta hiểu.
- Đúng, ngươi nên hiểu.
- Nhưng ngươi không phát hiện ra sao?
- Phát hiện cái gì?
- Trong mấy ngày ở kinh thành, tuy rằng chủ thượng vẫn bận việc nhặt xác lập mộ cho Điền gia, nhưng khoảng thời gian trống vẫn còn rất nhiều.
- Hừm, sau đó thì sao?
- Chủ thượng có bắn ngươi hay chưa?
". . ." A Minh.


Trang 121# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất