Chương 241: Đề Phòng
Ánh mắt của A Minh bỗng nhiên ngưng lại.
- Ngươi hiểu ý ta chứ?
- Hiểu.
A Minh làm dáng muốn giục ngựa đuổi lên đến trước mặt Trịnh Phàm, nhưng bị Tứ Nương bên người nắm dây cương lại.
- Ngươi muốn đi làm gì?
- Quan tâm thân thể và tâm tính của chủ thượng một chút, nói chuyện phiếm với chủ thượng, tận tình làm đúng bổn phận của thuộc hạ.
- Đừng vội.
- Ngươi không vội?
- Ta cũng gắp, nhưng cần chờ một chút.
- Tại sao?
- Bởi vì ta cảm thấy chủ thượng lần này cố ý… Đề phòng chúng ta.
…
Coong!
Phía trước, truyền đến tiếng chuông du dương, đây là tín hiệu về nhà.
Vị binh sĩ trước kia của Thúy Liễu bảo đã không phải nuôi gà nữa, lương bổng của hắn được chu cấp đều đều, hiện tại không thiếu Man binh, đương nhiên không cần hắn cầm đao đi đánh nhau, cho nên hiện tại hắn phụ tránh gõ chuông báo hiệu.
Bảo trại Đại Yến, kỳ thực không quá gò bó, bởi Càn quân đối diện vẫn chưa từng tới.
Cho nên, trong bảo trại làm một người chuyên gõ chuông báo giờ, cũng không có gì ghê gớm.
Tiếng chuông vang lên ba lần, mang ý nghĩa lúc này đã ba giờ chiều.
Bởi đội ngũ đã sớm gặp lính gác Man tộc do Thúy Liễu bảo thả ra, cho nên tin tức chủ thượng dẫn nhóm phạm nhân này về, người trong bảo trại đã sớm nhận được rồi.
Trên bãi doanh trại bằng phẳng ngoài bảo trại, Tiếu Nhất Ba mang theo nhóm thủ hạ đứng đó chờ đợi.
Phía trước Tiếu Nhất Ba, mấy chục Man binh đang bận việc, từng khẩu từng khẩu nồi sắt lớn được đun lên, mùi thịt tràn ngập.
Đồng thời, tại khu vực trống trải khác, thì có đám binh sĩ mặc giáp trụ cầm binh khí chỉnh tề.
Người mù Bắc dẫn Tiết Tam, Lương Trình cùng với Phiền Lực đứng đầu tiên.
Đội ngũ phạm nhân đi tới trước mặt về sau, đám người Đinh Hào, Hồng Ba Tử lập tức tới xếp hàng ngay ngắn.
- Ô, đây không phải Tả đại nhân sao?
Đinh Hào biết Tả Kế Thiên, bởi Tả Kế Thiên đã tới Thúy Liễu bảo vài lần.
Tả Kế Thiên nhìn Đinh Hào cười cười, không làm bất cứ gì, những không khúm núm trước mặt Đinh Hào.
- Tả đại nhân, đây là phần ăn của ngài, mới ngài đi bên này.
Tả Kế Thiên gật gù, tiếp nhận chậu gốm về sau, đi về phía bên phải, đến trước một nồi sắt lớn, một Man binh dùng gáo múc nước, Man binh khác bên cạnh thì nắm một miếng thịt ném vào chậu của Tả Kế Thiên, đồng thời ra hiệu Tả Kế Thiên tiếp tục đi.
Tiếp theo, có bánh màn thầu và cơm tẻ, mình lựa chọn.
Ăn bánh màn thầu, mình cầm bánh màn thầu, ăn cơm tẻ, mình chan canh.
Sau khi nhận cơm canh, tự mình ngồi xuống ăn.
Tả Kế Thiên ngồi xuống, uống một hớp canh, cắn một cái bánh màn thầu.
Hắn xuất thân phú quý, trước đây món gì ngon chẳng được ăn?
Nhưng mới bắt đầu hắn còn ăn nhã nhặn, nhưng về sau, chậm rãi hắn bắt đầu ăn càng nhanh, ăn như hùm như sói.
Những tộc nhân bên cạnh hắn cũng đồng thời ngồi xuống, cũng ăn như vậy.
Rất nhanh, đến phiên người nhà họ Hoắc, bọn họ lĩnh cơm canh về sau, cũng ăn như vậy.
Man binh phụ trách phân phát thức ăn thấy cảnh này, đều toét miệng cười, tựa hồ thấy được dáng dấp ngày xưa của bọn hắn.
Có điều bọn hắn không giống các Man binh chính là, bất luận người Hoắc gia hay người Tả gia, trước đây đồ ăn ngày thường của bọn hắn đều ngon, nhưng từ khi thân phận trở thành phạm nhân về sau, tuy rằng các quan chức áp giải không ngược đãi bọn hắn, nhưng đồ ăn ngày thường đương nhiên sẽ không thể so sánh với nơi này.
Còn nữa, hiện tại bọn họ ăn không chỉ là cơm canh, để bọn hắn kích động không phải canh thịt và bánh màn thầu, mà là. . . Tự do.
- Người, nhiều hơn so với dự đoán của ta.
Người mù Bắc mở miệng nói.
- Ta còn tưởng ngươi sẽ nói với ta, càng nhiều càng tốt.
Trịnh Phàm nói.
- Ha ha, chủ thượng, ngài lại quá đề cao thuộc hạ, thuộc hạ chỉ thích hợp làm công tác tư tưởng, còn việc luyện binh, thì để Lương Trình phụ trách đi.
- Ngược lại có hai ngươi, ta rất yên tâm.
- Đa tạ chủ thượng tín nhiệm, lần này chủ thượng đi ra ngoài khổ cực, nước tắm đã chuẩn bị xong, xin mời chủ thượng trước tiên tắm rửa nghỉ ngơi, chuyện chỗ này để đám thuộc hạ sắp xếp.
- Được.
Tứ Nương đứng sau lưng Trịnh Phàm và người mù Bắc, yên lặng nhìn hai người nói chuyện.
Lúc này, Tứ Nương bỗng nhiên có một loại ảo giác, đó chính là bóng lưng của Trịnh Phàm và người mù Bắc, khá giống, không phải loại dáng dấp hình thế tương tự, mà là… Khí chất…
Tiểu lục tử bị cha hắn ngược đãi nhiều năm như vậy về sau, tự nhiên trưởng thành, thích nghi dần rồi.
Trịnh Phàm không phải sẽ không học tập, đặc biệt lần đi kinh thành vừa rồi, tự nhiên khiến Trịnh Phàm xúc động lớn.
Nhìn thấy Trịnh Phàm vào bảo trại về sau, Tứ Nương liếc mắt nhìn A Minh đưng bên người mình, A Minh gật gù với Tứ Nương, lúc này Tứ Nương mới theo Trịnh Phàm đồng thời tiến vào bảo trại.
Người mù Bắc đặt hai tay trong túi, như người mặc áo khoát đi dạo giữa trời đông làm biếng.
A Minh đi tới bên cạnh người mù Bắc.
- Mọi chuyện, ta đều thu từ bên tình báo rồi.
Có Lục hoàng tử chống đỡ, tình báo của Yến Quốc, thậm chí một phần của Càn Quốc đều hội tụ về Thúy Liễu bảo.
- Cái ta muốn nói, không phải chuyện diễn ra tại kinh thành.
- Ồ?
Âm thanh của người mù Bắc, hơi nghi hoặc một chút.
- Chủ thượng, khẳng năng đã vào Bát phẩm rồi.
Người mù Bắc khóe miệng lộ ra một vệt ý cười, nói:
- Nhưng thực lực của Tứ Nương và ngươi đều chưa hề khôi phục.
- Vấn đề ở chỗ đó.
Người mù Bắc gật đầu nói:
- Ta biết rồi, chờ an bài hết chuyện ở đây, chờ chủ thượng ngủ về sau, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng với chủ thượng đi.
- Tốt, vậy ta trở về đây.
- Nhớ vị trí quan tài của ngươi?
- Ừm.
- Đi thôi, cực khổ rồi.
- Lần này chúng ta đi ra ngoài, dễ dàng thoải mái hơn lần trước Tiết Tam ra ngoài.
Sự tình duy nhất mà chủ thượng yêu cầu, chính là bị chủ thượng sai đi Điền gia nhặt xác.
Đương nhiên, cảnh tượng như Địa ngục kia khả năng đối với người bình thường gọi là Ác mộng, nhưng đối với loại người như A Minh và Tứ Nương mà nói, đây chỉ là vẩy nước mà thôi.
- Cho nên, ngươi muốn nói cái gì?
- Không có gì, lần sau chủ thượng muốn đi ra ngoài, vẫn cho ta đi cùng là được.
- Ngươi cảm thấy, ta đi cùng chủ thượng ra ngoài, thì…
- Xúi quẩy.
Người mù Bắc không lại xoắn xuýt vấn đề này, ngược lại mở miệng nói:
- Tả tiểu tử kia cũng trở về.
- Hừm, chủ thượng dắt hắn về, đám đầu lĩnh kia, không ai dám nhận hắn.
- Ừm.
- Tả Kế Thiên này, tựa hồ từ khi biết chủ thượng ta về sau, thường xui xẻo.
- Nhưng cuối cùng hắn lại về bảo trại ta rồi, không phải sao?
- Người mù Bắc, phương thức suy nghĩ vấn đề này của ngươi, thật khiến người ta khó cộng hưởng.
Người mù Bắc trầm ngâm nói:
- Có người cả đời này, có khả năng chín mươi chín bước sai, nhưng chỉ cần đi đúng một bước, thì số phận đã hoàn toàn khác nhau rồi.
- Được thôi, xem bản thân hắn có thể nắm chắc cơ hội này không?
A Minh duỗi người mệt mỏi, nói:
- Ngài tiếp tục quan, ta đi nằm một lúc, chờ chủ thượng nghỉ ngơi tốt, lúc chuẩn bị họp lại, ngươi nhớ gọi ta nhá.
- Bên trong hầm chứa đá, có máu mấy tên phạm nhân mới giết mấy ngày hôm trước.
Nhiều phạm nhân bị áp giải đến Ngân Lãng quận như vậy, không khó xuất hiện trường hợp nhảy nhót bỏ trốn.
- Ách, chú ý.
A Minh rất hài lòng.
Trang 122# 1