Chương 253: Phiên Vương Bàn Kế
Cái này là nguyên nhân chủ yếu tại sao Dương Thái úy có thể lên chức Thái úy, lấy thân phân hoạn quan chiếm vị trí quan trọng như vậy, tuy bên ngoài các quan văn đều dè bỉu hắn, nhưng trong lòng bọn hắn không thể không thừa nhận, tên thái giám này xác thực không đơn giản.
- Quần tình triều đình mãnh liệt, đều ra sức mắng Dương Thái úy sợ không dám chiến, muốn đổi người khác làm vị trí kia, nhưng các ngươi biết, ai lại dẹp cơn gió nghị luận này không?
Văn Lạc và Mạnh Củng đồng thời lắc đầu.
- Là Hàn tướng công.
Trên mặt Văn Lạc đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Phải biết, vị Hàn tướng công và Dương Thái úy không hợp nhau, ngày xưa Dương Thái úy còn chưa rời khỏi Cung đỉnh, Hàn tướng công từng tự mình hướng về Dương Thái úy khai chiến, nói vị Dương Thái úy kia đầu độc Quân Vương nhiều loạn Cung đình, kém chút khiến Dương Thái úy bị ban cái chết, cuối cùng Dương Thái úy không bị chết, nhưng mặt mày xám xịt vô cùng.
- Bất ngờ sao?
Phúc Vương cười cợt.
- Không chỉ Hàn tướng công, còn có Phú tướng công, Tư Mã tướng công, chư vị tướng công, đều đè ép quần tình kích phẫn, đồng thời đảm bảo đám quan gia, lúc này Dương Thái úy mới được tiếp tục ngồi trên vị trí này.
Chân Phúc Vương được lau khô ráo, chân xỏ vào ủng, bản thân hắn hơi cố gắng đứng lên, nói:
- Chư vị tướng công trên triều đình, không ai hồ đồ, nếu thời điểm ngày thường, Dương lão cẩu lui lại, chư vị tướng công thậm chí có người cười thầm, nhưng lúc này… Không thích hợp.
Phúc Vương dừng lại một chút, tiếp tục phân tích:
- Dương lão cẩu lui lại tránh chiến, lại đưa một người khác tới, bất luận người kia là ai, cũng không dám đi con đường xưa của Dương lão cẩu, nhất định phải tìm cơ hội đánh với người Yến một trận.
- Đám quan gia kia khả năng không biết biên quân Đại Càn ta rốt cuộc còn dư lại mấy phần phẩm chất, nhưng các vị tướng công kia lại khác, bọn họ vô cùng rõ ràng, biên quân Đại Càn ta chỉ còn từng nấy, nếu thật sự đánh nhau, đến tên lĩnh quét rác cũng không còn nữa rồi! Cho nên để bình ổn triều đình, Hoàng Đế mới sai tên rác rưởi như Bản Vương đến trách cứ Dương lão cẩu.
Phúc Vương cười lớn:
- Ha hạ, nếu thật sự muốn trách cứ, làm sao có khả năng chọn Bản Vương làm đây?
Phúc Vương rất rõ ràng địa vị của mình.
Văn Lạc chắp tay cười nói:
- Vương gia khiêm tốn rồi!
- Không, Bản Vương không khiêm tốn, kỳ thực chư vị tướng công trong triều đình đã làm rất tốt, lúc trước Bản Vương còn lo lắng đám quan gia kia sẽ tạo áp lực, để Bệ Hạ đem Dương lão cẩu kia đánh rơi triệt để, hoặc đổi người khác tới thay vị trí hắn.
- Đất phong của Bản Vương ngay tại Trừ Châu, một khi người Yến công phá tam biên, người đầu tiên gặp phải tai ương, chính là Bản Vương rồi!
Phúc Vương dừng một chút, lại nói tiếp:
- Hiện tại, mười lăm vạn Tây quân đã được điều đến đây, còn có năm vạn Lang Thổ binh, Cấm quân đã xuất ra hơn mười vạn, Tổ Gia quân vùng duyên hải Đông Nam trước đây bận việc càn quét hải tặc, theo lệnh đã phân phối năm vạn quân lên phía bắc. Tính toán một hồi, ba mươi lăm vạn đại quân đã tới, ha ha.
Tây quân, vẫn đóng tại khu vực tây nam Càn Quốc trấn áp nhóm phản loạn Thổ Ty, vị Thứ Diện tướng công kia cũng xuất thân từ Tây quân, có thể nó Tây quân chính là nhánh tinh nhuệ dã chiến mà Đại Càn dựa dẫm vào nhất.
Lang Thổ binh là một phần Thổ Ty sớm quy thuận triều đình, tác chiến hung mãnh, chỉ cần triều đình trả thù lao, bọn họ sẽ đồng ý vì triều đình chém giết, sớm nhất đã bị Thứ Diện tướng công thu phục, bởi vậy tuy rằng những năm này khu vực tây nam có phản loạn, nhưng đều không làm nên trò trống gì.
Tổ Gia quân chính là nhánh quân tinh nhuệ của vùng duyên hải đông nam của Đại Càn, cũng là quân đội thiện chiến.
Còn Cấm quân…
Phúc Vương không đoán ra, bởi đám này cũng giống biên quân, Cấm quân đóng quân trong kinh thành Đại Càn, trên lý thuyết có tận tám mươi vạn, nhưng trời biết trong tám mươi vạn Cấm quân này, có bao nhiều người chỉ chờ đến ngày nhận lương và ăn cơm không thôi?
Có người nói Hàn tướng công đã sớm muốn tập hợp hai mươi vạn Cấm quân lên phía bắc, kết quả lại… Tập hợp không đủ, chỉ có thể chắp vá ra mười vạn quân, trước tiên xuất phát lên đường.
Tây quân, Lang Thổ binh cùng Tổ Gia quân, Phúc Vương đều tín nhiệm, nhưng Cấm quân trong kinh thành, Phúc Vương chỉ mong nó không quá nát là được.
Cái này vẫn chưa tính dân quân địa phương từ các quận xuất phát đến, đánh giá một hồi có thể tập hợp ra tầm mười vạn đi, nếu thực sự không được, coi như để bọn họ làm phụ binh hỗ trợ thủ thành cũng được.
- Yến cẩu muốn xuôi nam, để xem bọn hắn có thể gặm được Tam biên trọng trấn Càn Quốc ta không?
Bốn mươi lăm vạn viện binh, tuy rằng bên trong có mười vạn Cấm quân và mười vạn dân quân từ các nơi vẫn là dấu chấm hỏi, nhưng thêm vào binh mã tam trấn trong tay Dương lão cẩu, đem ra thủ thành không dã chiến, Phúc Vương cảm thấy đất phong của mình về sau, hắn có thể kê cao gối ngủ rồi!
- Các tướng công, cũng không dễ dàng!
Văn Lạc mở miệng cảm khái nói.
- Không phải sao.
Phúc Vương cười cọt, tiếp tục nói:
- Thiên hạ này, sớm đã bị mọt hết rồi, chúng ta có thể kiếm được nhiền binh mã tiến lên phía bắc trong thời gian ngắn như vậy, đúng là không dễ, việc tiếp theo chính là vận chuyển lương thảo, đây cũng là sự tình khiến các tướng công cực kỳ đau đầu!
- Cục diện hiện tại, Đại Càn ta chỉ cần bảo vệ ba quận phía bắc, ngăn cản Yến cẩu, bản thân Yến cẩu đại khái không chịu được nội loạn đi!
Văn Lạc nói.
Cái này kỳ thực giống cái nhìn của người mù Bắc và Trịnh Phàm, cục diện hiện tại của Đại Yến giống như ngồi trên nồi lửa, chung quy khó kéo dài, bứt thiết cần phải khai thác thắng lợi đối ngoại để di dời mâu thuẫn nội bộ.
Bằng không, tác dụng phụ của việc “Ngựa đạp môn phiệt” sẽ từ từ phản ứng ra!
- Các tướng công cũng nghĩ như vậy, Hoàng Đế Yến cẩu đúng là nhân vật hung ác, một đao này chặt bỏ, trời mới biết Yến cẩu còn mấy thế gia truyền thừa mấy trăm năm nữa?
Hoàng Đế Yến cẩu thích giết chóc như vậy, liều mạng cực kì hiếu chiến, chung quy tìm đường đến chỗ chết, không thể đi dài lâu.
Mà đám quan gia đã phát ba tên Khâm Sai sứ đi ra ngoài, theo ba đường.
Hai trong ba đường rất dễ đoán, một đường đi Sở Quốc, một đường đi Tấn Quốc, nếu Hoàng Đế người Yến đã vung vẩy roi ngựa đến Càn Quốc, hai nước còn lại kia sẽ sợ “Môi hở răng lạnh” có phản ứng.
Còn con đường thứ ba kia…
Đầu tiên Văn Lạc hơi nghi hoặc, lập tức thoải mái.
Phúc Vương gật gù, nói:
- Không sai, chính là hoang mạc.
- Cứ như vậy, Đại Càn ta chỉ cần thủ vưng tam biên trấn một năm, Yến Quốc kia, tự nhiên thù trong giặc ngoài, tự tan rã!
Mắt của Văn Lạc sáng lên.
Phúc Vương đưa tay xoa bộ mặt phì phì của mình, nói:
- Kỳ thực, Bản Vương không thích những quan văn kia, bởi vì bọn họ luôn yêu thích nhìn chằm chằm Bản Vương để cắn, mua chuộc danh tiếng, nhưng Bản Vương không thể không khâm phục chính là, mấy vị kia tướng công, đúng là không tầm thường.
Trang 128# 1