Chương 252: Dương Thái Úy Không Đơn Giản
Khi Phúc Vương vào kiệu về sau, Tri phủ đời mới của Miên Châu thành chủ động đi lên trước, mở miệng nói:
- Vương gia, đêm nay ngài về Biệt viện nghỉ đi.
- Không được, vẫn phải đến phủ nha, chương trình của triều đình không thể bỏ.
- Đúng.
- Chư vị đại nhân không cần đưa, về sớm một chút nghỉ ngơi đi.
Một đám văn võ quan đời mới Miên Châu thành đồng thời hướng về cỗ kiệu hành lễ.
Lên kiệu, thoát khỏi đám quan địa phương này về sau, tốc độ cỗ kiệu nhanh chóng tiến đến cổng nha phủ.
Ngoài cửa, đám hộ vệ chủ động mở ra đại môn, để cỗ kiệu trực tiếp đi vào bên trong.
Tuy là buổi tối, nhưng trong phủ nha đèn đuốc sáng choang, nơi khe hở hoặc góc ngói, thậm chí ngươi có thể nhìn thấy vết máu lưu lại biến thành màu đen.
Mấy tháng trước, một nhánh Yến cẩu bỗng nhiên giết vào trong thành, tiến thẳng vào nha phủ.
Hàng chữ trên cây cột kia đã bị người ta lau đi, nhưng người lưu tên đã bị rất nhiều người ghi tạc vào trong lòng.
Người phá thành vào phủ giết người lưu chữ.
Chính là quan Thủ bị Trịnh Phàm thuộc người Yến, có thể nói đem câu “Yến nhân hung hăng càn quấy” kia giải thích đến cực hạn.
Cỗ kiệu vẫn tiến vào hậu viện, mùi máu tanh trong hậu viện, kỳ thực càng nặng hơn, đương nhiên ngửi thôi không đồng nghĩa với “Nghe được”, nhưng nghĩ đến đám người vị Tri phủ đại nhân kia bị cắt lấy thủ cấp, từng bộ từng bộ thi thể không đầu trải đầy sàn ở đây, khiến gió của hậu viện, trở nên âm u hơn.
Phúc Vương rốt cuộc xuống kiệu, một tên hoạn quan tới đỡ hắn vào gian nhà.
Trong phòng, đốt hai bồn lửa than, sau khi Phúc Vương ngồi xuống, hoạn quan lập tức bê nước nóng tới, cũng tự mình giúp Phúc Vương cởi ủng, bắt đầu giúp Phúc Vương ngâm chân.
Mắt cá nhân Phúc Vương đã hơi bầm tím, bởi thân thể hắn quá béo cộng thêm nguyên nhân ngày thường không rèn luyện thể lực, mấy ngày nay lộ trình bôn ba, chân hắn bị sưng phù cũng là chuyện bình thường.
Tên hoạn quan kia rất tri kỷ hỗ trợ xoa bóp, cường gân hoạt huyết.
Một bên, hầu gái tự động bưng nước trà, Phúc Vương đưa tay tiếp nhận, bắt đầu uống trà.
Trong thính đường, còn một người đàn ông trung niên mặc áo giáp da, ngoài ra có một vị văn sĩ mặc cẩm bào.
- Hô…
Phúc Vương thở một hơi dài nhẹ nhõm, đặt chén trà xuống, nói:
- Các ngươi cảm thấy buồn cười không, những người đọc sách kia thường thường thường nói cái gì người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, cái gì tự dưỡng Hạo Nhiên Chính Khí, ngược lại, ta thấy nha phủ này chẳng có tên văn sĩ nào dám bém mảng tới.
Tòa nha phủ này, tuy rằng vẫn mang tiếng nha phủ, thế nhưng vị Tri phủ đại nhân mới tới đây nhậm chức, lại không lựa chọn làm việc tại nơi này, mà thuê một tòa biệt viện trong thành.
Nguyên nhân rất đơn giản, tòa nha phủ này đã có rất nhiều người chết ở đây, hơn nữa người chết, đều là động bọn của bọn hắn.
Văn sĩ kia mở miệng nói:
- Nói không chừng bọn họ còn đang cười nhạo Vương gia quá nhát gan, không dám vượt quy củ nửa điểm.
Khâm Sai sứ đi khắp nơi đều có chương trình, nơi ngươi đến cũng là một phần vô cùng quan trọng, đương nhiê, có những Khâm Sai không đặc biệt chú ý đến cái này, ngược lại chú ý cái gọi là nhập gia tùy tục.
Nhưng Phúc Vương là phiên vương, triều đình vẫn trông giữ phiên vương cực kỳ nhiêm ngặt, những quan văn kia càng nhìn chằm chằm bất kỳ cử động của phiên vương.
Phiên vương Đại Càn cao quý, bởi vì bọn hắn họ Triệu.
Nhưng phiên vương Đại Càn giống như cái “Ống nhổ” xinh đẹp, mỗi người đọc sách cảm thấy mình chính trực, đều hướng vào bên trong khạc nhổ.
Không quản lúc nào, mắng phiên vương, mắng đám sâu mọt quốc gia này, đều chiêu bài chính trị của Đại Càn.
Cũng bởi vậy, các phiên vương chỉ có thể sống cuộc sống của mình bên trong tòa phủ đệ của mình, đất phong vương rất lớn cho nên bọn hắn rất ít ra ngoài, thậm chí, có phiên vương mấy năm sẽ không ra khỏi thành một lần.
- Cười nhạo cười nhạo đi, không phải bọn hắn cũng đang cười nhạo Dương lão cẩu sao?
Phúc Vương ôn hòa nhã nhặn nói.
- Vương gia, lúc trước ngài đứng trên tường thành cũng cười nhạo Dương Thái úy.
- Không có cách nào, Văn Lạc, muốn tạo mối quan hệ với một đám người, phương thức tốt nhất chính là cùng bọn họ đồng thời mắng một người, hiện tại trong triều đình, quần thần cuồn cuộn thi nhau kết tội Dương lão cẩu, có người nói sổ con tố cáo tội của Dương lão cẩu đã chất đầu Ngự Thư phòng.
Nói đến chỗ này, Phúc Vương đưa tay sờ sờ cằm của mình, nói:
- Nói thật lòng, Dương lão cẩu không dễ dàng, hơn nữa rất không dễ dàng.
Vị văn sĩ gọi là Văn Lạc kia cũng gật gù, nói:
- Đúng là Dương Thái úy không dễ!
- Bản Vương hiểu được, nhóm thái giám này, phía dưới không còn, trời sinh không được đầy đủ, quan văn vì danh tiếng có thể lừa gạt bề trên, nhưng thái giám…, kỳ thực còn khát vọng danh tiếng còn hơn cả quan văn.
Bọn họ càng khát vọng, muốn chừng minh bản thân.
Phúc Vương giơ lên chân trái, ra hiệu hoạn quạn kia giúp mình cọ chân, tiếp tục nói:
- Nhưng ta một đường đi tới, biên quân Đại Càn ta rốt cuộc nát thế nào, trước đây ta chỉ biết một chút, nhưng lần này tận mắt nhìn thấy, mới biết nó đã “Nát” không hợp thói thường rồi.
Biên quân Càn Quốc tám mươi vạn, hàng năm triều đình thu thuế nuôi, chống đỡ nơi này, nhưng đây chỉ là con số trên sổ sách, thực tế thì…
Bên trong gần 400 ngàn người này, có một bộ phần bị đày đi làm cu li, binh mã ba trấn do Dương lão cẩu có thể điều động chân chính, khả năng chỉ tầm hai mươi vạn, thậm chí còn ít hơn.
Nói xong, Phúc Vương đưa tay chỉ người đàn ông trung niên mặc áo giáp da kia, nói:
- Mạnh Củng.
- Có mạt tướng!
- Ngươi nói xem một chút, nếu Dương lão cẩu chủ động lĩnh quân suất kích, sẽ có kết cục gì?
- Bẩm Vương gia, Tĩnh Nam quân người Yến có năm vạn, nhưng cộng thêm bộ đội Thủ bị địa phương, có thể huy động quân đội lên tới mười mấy vạn người.
Vị quan võ kia dừng một chút, lại nói thêm:
- Vể mặt quân sự, từ trước tới này người Càn Quốc không có lòng tin gì đối với Yến Quốc. Tất cả những căn nguyên này, vẫn do năm đó sơ đại Trấn Bắc hầu dùng 30 ngàn quân phá năm mươi vạn quân Càn Quốc ta, triệt để phá vỡ võ vận Càn nhân ta.
- Ai, nhân số đều ngang nhau.
Phúc Vương thở dài.
Nhân số ngang hàng với người Yến, vậy chủ động tiến công cái rắm!
- Vương gia, Tĩnh Nam quân của người Yến, chính là kỵ binh!
Càn nhân thiếu kỵ binh, đây là bệnh táo bón trăm năm qua của họ.
Chiến mã người Yến tốt hơn Càn nhân nhiều, cộng thêm người Yến còn tiếp giáp hoang mạc, bất luận đi mua hay đi cướp, bọn họ đều không thiếu chiến mã.
Nhưng Càn Quốc lại không giống, biện pháp đã có người nghĩ ra, Càn Quốc giàu, cho nên cũng nghĩ tới tự nuôi ngựa, nhưng cuối cùng đều kết thúc trong vô ích.
- Dương lão cẩu người này, tuy rằng Bản Vương vẫn mắng hắn, nhưng bản lãnh của hắn, Bản Vương vẫn phải chịu phục, hắn có thể ngồi vị trí Đô Đốc tam biên này, không hẳn dựa vào ba cháu gái kia của hắn.
- Những năm nay, quốc nội không ít phản loạn, Dương lão cẩu suất binh đều luôn luôn suất binh bình định qua.
Trang 127# 2