Chương 309: Chuẩn Bị Chiến Tranh
- Đúng vậy.
- Hừm, nói thật ra tốt, ngươi nói tiếp.
- Không chỉ Hầu gia, Bệ Hạ cũng không còn trẻ nữa, thậm chí, tuổi của ngài, kỳ thực đã sớm không tính trẻ gì, hiện tại ngài có thể giết, ngài có thể đánh trận, nhưng chờ trăm năm nữa thì sao?
- Sau khi ta chết, không có đời khác lên thay sao?
- Không giống nhau, mọi người trưởng thành hoàn cảnh không giống, vấn đề phải đối mặt cũng không giống, quan trọng nhất chính là, đem hi vọng ký thác trên người hậu bối, bản thân là cách làm vô trách nhiệm.
Bởi theo quy luật của một quốc gia và triều đình, Quân thần thời kỳ khai quốc thường trâu bò nhất, sau đó bắt đầu đời sau kém hơn một tí, tiếp tục theo chu kỳ một đời sau không bằng đời trước.
- Đau đầu.
Lý Phú Thắng lắc đầu một cái nói.
- Chúng ta muốn giết người, đánh trận không giết người là không thể, nhưng chú ý cái cách làm, không thể đơn thuần đồ sát sướng tay.
- Được thôi, chờ sau khi tiến vào Càn Quốc, ngươi đi theo ta, lúc cần thiết ngươi phải ngăn ta, ta cảm thấy so với Man tộc, ta càng không thích người Càn hơn.
- Mạt tướng tuân lệnh!
Kỳ thực, Trịnh Phàm cũng không nói rõ, hắn không phải chuyên gia lịch sử để giảng giải chi tiết vấn đề này, chỉ có thể căn cứ tri thức lịch sử mình học được.
Nếu Lý Phú Thắng đang phiền não vấn đề này, hẳn thượng tầng quân đội, bao quát hai vị Hầu gia kia, đã có lệnh chiến sự kế tiếp.
Mà Lý Phú Thắng quen thuộc yêu thích giết chóc, hẳn là đối tượng tượng trọng điểm để gõ đầu.
Rất nhanh, món chính được đưa lên, món ăn đều rất tinh xảo, Lý Phú Thắng rất hài lòng, hơn nữa cuối cùng còn tiến hành tiết kiệm, mỗi đĩa thức ăn còn thừa nước chấm đều cầm bánh màn thấu chấm ăn, tuyệt đối không lãng phí.
Trịnh Thủ bị đánh phải cầm bánh màn thầu chấm ăn theo.
Sau khi ăn no, Trịnh Phàm đi trả tiền, Trịnh Phàm vẫn quen không mang tiền, nhưng vẫn áp một miếng ngọc bội nơi này, nói lần lần sau tới dùng cơm, tính tiền chuộc lại sau.
Khối ngọc bội này chỉ là đồ chơi nhỏ, đáng giá không ít tiền, nhưng cũng không có tác dụng đặc biệt gì.
Sau đó, Trịnh Phàm theo Lý Phú Thắng trở về quân trại, tới cửa quân trại, Lý Phú Thắng nhìn về phía Trịnh Phàm, nói:
- Bộ hạ của ngươi còn thiếu cái gì sao?
- Ngạch, hiện tại không thiếu cái gì.
- Nếu thiếu cái gì, cứ đi đòi Hứa Văn Tổ.
- Đa tạ đại nhân.
- Ngày sau, quân đội ngươi trực tiếp tiến nhập vào trấn ta đi, quân lệnh Trấn Bắc quân nghiêm ngặt.
- Mạt tướng rõ ràng, có điều, mạt tướng còn có việc muốn hỏi đại nhân một chút, thuận tiện sau khi trở về chuẩn bị sẵn sàng.
- Ngươi hỏi đi.
- Ngày sau, chúng ta trực tiếp vào Càn Quốc?
Nếu chỉ nói tập hợp, thao luyện, duyệt binh, hoặc để Tĩnh Nam Hầu và Trấn Bắc Hầu nói một ít lời thôi, vậy không đáng kể!
Nếu muốn trực tiếp khai chiến với Càn Quốc, vậy đồ cần chuẩn bị, lại nhiều hơn rất nhiều.
- Ha ha, vào Càn Quốc.
- Mạt tướng rõ ràng.
- Được rồi, lần này ngươi mời, lần sau ta mời lại ngươi.
- Đại nhân, ngài khách khí rồi.
- Khách khí cái gì, nếu ngươi xuất thân từ Bắc quân, hẳn rõ ràng, Trấn Bắc quân ta, không thiếu quân lương.
Nói xong, Lý Phú Thắng sờ sờ miệng mình, thở dài, nói:
- Chỉ là quá ít mỡ rồi!
Trịnh Phàm nhìn ra, những Tổng binh thủ hạ dưới trướng Trấn Bắc Hầu này, mẹ nó, toàn là hàng ăn…
Nhìn Lý Phú Thắng hai tay lại đút vào bên trong giáp trụ, như người làm biếng, chạy vào quân trại về sau, Trịnh Phàm xoay người, chủ động đến gần đám người A Minh.
- Đã ăn chưa?
Trịnh Phàm hỏi.
Không hỏi A Minh, hiện tại A Minh trải qua tháng ngày rất tốt, trong hầm băng bảo trại còn không ít máu tươi.
- Đại nhân, chúng ta đã ăn lương khô.
- Hừm, vậy trở về đi.
Trịnh Phàm xoay người lên ngựa, một bên A Minh thì lại mở miệng hỏi:
- Vị kia là quan gì?
- Tổng binh Trấn Bắc quân.
Trấn Bắc quân chia làm sáu trấn, có bảy đại Tổng binh.
Tổng binh và Tổng binh, địa vị chênh lệch rất nhiều, ví dụ như Lý Phú Thắng đứng ở trước mặt Hứa Văn Tổ, Hứa mập mạp phải đến hành lễ.
Chức quan giống nhau, nhưng “Chất lượng” lại không giống.
- Những ngày tháng tiếp theo, Thúy Liễu bảo chúng ta phải nhập vào trướng hắn rồi.
- Muốn khai chiến rồi?
Kỳ thực, chiến tranh sớm bắt đầu rồi, mấy tháng này đường biên giới Yến Quốc Càn Quốc ma sát với nhau, được kêu "Khí thế ngất trời".
Nhưng mọi người đều rõ ràng, chỉ cần Trấn Bắc quân hoặc Tĩnh Nam quân không xuôi nam, kỳ thực chiến tranh vẫn không tính là gì?
- Ừm.
- Đấu pháp làm sao?
- Không biết?
- Chủ thượng cùng vị Tổng binh kia cùng đi trong thành?
- Đi ăn cơm, nha, đúng rồi, kém chút đã quên, sau khi ngươi trở về đi hỏi người mù Bắc một chút, hỏi hắn xem, dựa vào giết chóc tại sao không thể giải quyết triệt để vấn đề của Càn Quốc, cần thủ đoạn gì phụ trợ.
- Hả?
Kỳ thực, vấn đề này Trịnh Phàm đã có câu trả lời, nhưng hắn vẫn không hài lòng với câu trả lời kia.
- Còn nữa, để người mù Bắc viết đáp án thú vị chút chút, khôi hài hơn chút, thú vị hơn chút.
- Còn phải viết?
Bảy đại Ma Vương dưới trướng mình, mỗi người đều có tài năng, nếu có thể đứng trên vai người khổng lồ, kẻ ngu si mới không đứng.
- Thuộc hạ rõ ràng.
Trịnh Phàm gật gù, ho khan một tiếng, nói:
- Trở về đi, đem tin tức thông báo một hồi, còn rất nhiều thứ cần phải chuẩn bị đấy.
Đoàn người trực tiếp xuôi nam, về Thúy Liễu bảo.
Tới lúc hoàng hôn, theo tin tức Trịnh Phàm mang về, toàn bộ Thúy Liễu bảo chớp mắt tiến vào một loại trạng thái chuẩn bị bận rộn.
Chuẩn bị quân lương, cỏ khô, chuẩn bị các hạng vật tư như lều vải, mũi tên, thuốc men các loại.
Kỳ thực, Trịnh Phàm có thể trực tiếp mang đám người của mình hội họp với đại quân là được, Nam Vọng thành tích trữ lượng lớn lương thảo và vũ khí cướp đoạt từ môn phiệt, đại quân ăn cái gì dùng cái gì, mình cũng ăn và dùng cái nấy.
Nhưng dù sao đây là đi đánh giặc, không phải đi du lịch.
Hơn nữa, Trịnh Phàm có linh cảm, lần này hoàn toàn khác việc hai lần trước buổi tối đi ra ngoài trộm gà bắt vịt, cho nên nếu đã có điều kiện, tự nhiên phải chăm sóc mình.
Trong sân, Phiền Lực đang mặc thử giáp trụ.
Khuôn người Phiền Lực vốn lớn, dựa theo cách nói của Tiết Tam, trên người bôi một lớp sơn xanh đã có thể cosplay thành Người khổng lồ Hulk rồi!
Bởi vậy giáp trụ Phiền Lực là loại đặc chế, nhưng ngược lại khí lực Phiền Lực lớn, cũng không cảm thấy phiền toái.
Những Ma Vương khác, đều có một ít năng lực đặc thù khác nhau, Phiền Lực trừ bỏ khí lực lớn, thật không thể hiện năng lực khác?
Đương nhiên, trên chiến trường, một đại lực sĩ có thể trạng khổng lồ, thật sự rất hữu hiệu.
Giáp trụ Tiết Tam thuộc loại mini, đương nhiên hắn không thường xuyên sử dụng giáp trụ, coi tình huống mà định, dù sao lúc mặc giáp trụ ngược lại sẽ ảnh hưởng tốc độ của hắn.
Những người khác, bao quát Tứ Nương ở bên trong, đều dùng giáp trụ giống Trịnh Phàm.
Trang 156# 1