Chương 308: Ngươi Cái Gì Cũng Dám Nói
Coi như Phiền Lực, ai dám coi thường hắn là kẻ ngu si?
Thấy Lý Phú Thắng không cưỡi ngựa, Trịnh Phàm tự nhiên không cưỡi ngựa, hai người đi bộ theo.
Quân trại ngay ngoại thành Doãn thành, cho nên vừa đi ra khỏi cửa doanh trại không bao lâu, đã đi đến.
Lý Phú Thắng ngẩng đầu lên, nhìn tường tòa thành này và cửa thành huyên náo, không khỏi nói:
- Quy mô thành này, không dưới Đồ Mãn thành, nhưng mùi vị khói lửa, lại dày đặc hơn nhiều so với Đồ Mãn thành.
- Đại nhân, thành trì náo nhiệt nhất Ngân Lãng quận không phải Doãn thành, mà là Nam Vọng thành.
- Ngày sau vừa vặn đi qua, chỉ tiếc, phỏng chừng không có cơ hội đi vào xem xét.
Trịnh Phàm nói:
- Đại nhân, thành trì Càn Quốc xa hoa, chỉ có thể đẹp mắt hơn Nam Vọng thành.
Luận hưởng thụ,
Luận nghệ thuật,
Luận kiến trúc,
Luận thẩm mỹ,
Càn nhân có thể vượt lên trên người Yến khoảng lớn.
- Hầu gia nói không sai, Trịnh Thủ bị nói chuyện, xác thực êm tai.
- Ngạch…
- Hầu gia còn nói quá, coi như chỉ Trịnh Thủ bị trong lều nói chuyện, cho một chức vị Tham tướng, cũng đáng!
- Đại nhân quá khen!
Lý Phú Thắng gật gù nói:
- Ai, lúc ấy ta trẻ tuổi cũng dễ nói.
Trịnh Phàm phát hiện vị Tổng binh Lý Phú Thắng này vẫn chiếm tiện nghi của mình.
Mấy lần, hắn nói rất giống mình.
Nếu không biết bản thân hắn là Xuyên Việt giả, mà không phải hồn xuyên, Trịnh Phàm cũng hoài nghi mình có phải con riêng của Lý Phú Thắng rồi!
Có điều, câu nói kế tiếp của Lý Phú Thắng, để Trịnh Phàm ý thức được mình cả nghĩ quá rồi.
- Sau đó, càng ngày càng giết nhiều người, càng lười nói chuyện rồi!
- Đại nhân vì nước ngự Man, càng vất vả công lao càng lớn, tự nhiên...
- Không, ta chỉ thích nghe tiếng kêu giết thảm thiết.
"..." Trịnh Phàm.
Lúc vào thành, thủ thành Doãn thành thấy Lý Phú Thắng và Trịnh Phàm mặc giáp trụ, không ngăn cản bọn hắn.
- Đại nhân, ngày hôm nay chúng ta ăn chút gì đó chứ?
Thức ăn của Trấn Bắc Hầu phủ, Trịnh Phàm từng trải.
Lý Phú Thắng hít sâu một hơi, gật gù, nói:
- Tự nhiên!
Lập tức, Lý Phú Thắng đưa tay vỗ vỗ vai của Trịnh Phàm, nói:
- Ngươi, rất tốt!
Ngữ khí này, đường nhiên Trịnh Phàm rõ ràng, đây là do Lý Phú Thắng quá cao hứng, cho nên biểu đạt hơi kịch liệt mà thôi.
Trịnh Phàm chọn một tiệm ăn hơi xa hoa, lúc hai người đi vào, chưởng quỹ tự mình ra nghênh tiếp, dẫn Trịnh Phàm cùng Lý Phú Thắng đi vào gian phòng lịch sự lầu hai.
- Hai vị quân gia, hôm nay bữa cơm này, tiểu lão nhi ta bao, chỉ mong hai vị ăn uống no nê, giết nhiều nhãi con Càn Quốc là được.
Lão chường quỹ kia rất hiểu chuyện, rất trông mong nói:
- Chuyện này, hai vị quan gia tuyệt đối đừng nói ra ngoài.
Bên trong đại doanh Doãn thành nhiều tướng sĩ Trấn Bắc quân như vậy, nếu tất cả đều đến đây ăn cơm, hắn thật sự không gánh nổi.
- Làm ăn là làm ăn, ăn bao nhiêu trả bấy nhiêu, chúng ta có quân lệnh, không được ăn không, nếu chưởng quỹ có tâm, phân phó làm món ăn ngon hơn là được.
- Đúng vậy, để ta tự mình xuống bếp phân phó.
Lão chưởng quỹ đi rồi, Trịnh Phàm cầm lấy ấm trà rót cho mình và Lý Phú Thắng một chén.
- Ta đánh trận, giết chóc quá nặng, điểm này, làm phiền Trịnh Thủ bị ngày sau lên chiến trường, nhắc nhở!
- Ngạch…
- Ta nói chuyện, không thích quanh co lòng vòng.
- Mạt tướng rõ ràng.
Đây là một kẻ biết mình rất cuồng giết chóc.
Xem ra những tin đồn liên quan đến hắn, cũng không phải chuyện giả.
- Kỳ thực, ta thấy dũng khí người Càn không đủ, giết cho bọn họ sợ, giết cho bọn họ hãi, bọn họ tự nhiên thần phục là được!
Lý Phú Thắng dùng tay nắm ít lạc rang trên bàn, vừa bóc vừa nói.
Trịnh Phàm rõ ràng, Lý Phú Thắng sở dĩ để cho mình dẫn hắn đi ra, hẳn vì chuyện này.
Người bình thường yêu thích giết chóc, trong tính cách đều có một mặt cố chấp thuộc về hắn.
Loại người này, Trịnh Phàm quen thuộc, bảy vị Ma Vương trong bảo trại mình, mỗi người đều là kẻ yêu thích giết người đến biến thái, nếu không phải mình đè ép, chỉ sợ…
Lý Phú Thắng biết thiếu hụt của mình, đồng thời đối với một vài thứ, hắn không hiểu rõ, hơn nữa trong quân trại không tiện nói, hắn cũng không tiện kéo mặt chức quan Tổng binh này xuống để hướng về phía một Thủ bị nho nhỏ thỉnh giáo.
Chon nên, mới bảo Trịnh Phàm cùng hắn “Đi dạo phố”.
- Đại nhân, kỳ thực cái nhìn của ngài không sai, là người, ai cũng sợ chết, giết được nhiều, giết đến tàn nhẫn, nhất định sẽ sợ!
- Ngươi cũng nghĩ như vậy?
- Đúng.
Lý Phú Thắng nâng chén trà lên, đụng với chén của Trịnh Phàm, hai người lấy trà thay rượu.
Từ lúc Trấn Bắc Hầu thành lập đến nay, từ Trấn Bắc Hầu đến binh lính phổ thông, đều không cho phép uống rượu.
Lý Phú Thắng để chén trà xuống, vừa vặn lúc này hầu bàn bưng thức ăn đến, Lý Phú Thắng cầm lấy chiếc đũa gắp một khối thịt bò đưa vào trong miệng, vừa nghiền ngẫm vừa nói:
- Ngươi đoán không sai, tiếp theo ngươi…
- Đại nhân anh minh!
- Với ta, không cần nói những lời nịnh hót này!
Lý Phú Thắng vươn ngón tay đâm đâm đầu của mình.
- Ta người này, trừ bỏ yêu thích giết người diệt tộc bên ngoài, kỳ thực còn rất dễ nói chuyện.
"..." Trịnh Phàm.
- Nếu đã gọi ngươi cùng đi ra, chính là muốn tìm ngươi tư vấn, Hầu gia nói, tiểu tử ngươi không chỉ nói êm tai, ánh mắt cũng không tệ, ta cảm thấy ngươi có thể tư vấn giúp ta.
- Đại nhân, ngài trước đây chủ yếu giết Man tộc.
- Hả? Chẳng lẽ người Càn khó giết hơn Man tộc?
- Cái này đương nhiên không phải, Man tộc suy yếu như thế nào, người Càn bọn họ vẫn không thể so sánh, vấn đề chính là, tuy rằng Man tộc được xưng là bộ tộc, nhưng bọn họ lại phân tán rất mạnh.
Lý Phú Thắng lại gắp một miếng thịt vịt lên, nói:
- Nói tiếp.
- Cho nên, ở hoang mạc, đại nhân ngài có thể thông qua việc diệt một hoặc hai, ba bộ lạc, đã kinh sợ hơn mười, hai mươi bộ lạc không dám dị động, không dám khiêu chiến uy nghiêm của Trấn Bắc Hầu phủ.
- Nhưng Càn Quốc, không được.
Lý Phú Thắng ngạc nhiên, hỏi:
- Vì sao?
- Bởi vì Càn Quốc quá lớn, nhân khẩu của Càn Quốc so với Đại Yến chúng ta, lớn hơn nhiều.
- Giết nhiều thì được rồi.
- Nhưng tiếp tục giết, giết đến rất lâu, nhưng không phải vì giết mà giết, ta nghĩ bất luận Bệ Hạ hay Hầu gia, sở dĩ muốn đánh Càn Quốc, cũng không phải muốn cướp đoạt Càn Quốc, mà muốn đem cương vực Càn Quốc nhét vào bên trong bản đồ Đại Yến ta, đem nhân khẩu Càn Quốc biến thành người Yến ta.
- Ừm.
- Cho nên, sau khi hạ được mảnh cương vực này, người Càn trong khu vực này, kỳ thực đã biến thành người Yến, đối xử với người mình, lại giết hung hăng, thế thì không được rồi!
- Ta vẫn còn mơ hồ.
- Đơn thuần dựa vào giết chóc, quả thật có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, nhưng chỉ giải quyết vấn đề trong thời gian ngắn, thậm chí có thể nói đem vấn đề kéo dài về sau.
Trịnh Phàm dừng một chút, nói:
- Hầu gia không còn trẻ nữa rồi!
Lý Phú Thắng liếc Trịnh Phàm một mắt, nói:
- Ngươi, thật sự cái gì cũng dám nói.
Trang 155# 2