Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 311: Nịnh Hót

Chương 311: Nịnh Hót



Bởi vì, một khi Trấn Bắc quân cùng Tĩnh Nam quân gia nhập chiến tranh, còn cần đám quân đội không chính quy như bọn hắn làm gì?
Gào!
Lúc này, một tiếng Tỳ Thú gầm lên.
Trịnh Phàm dời tầm mắt nhìn sang, chỉ thấy Tĩnh Nam Hầu một thân giáp trụ mạ vàng, mà bên cạnh Tĩnh Nam Hầu, Trấn Bắc Hầu Lý Lương Đình trên thân mặc huyền giáp, mặt trầm như nước.
Tỳ Thú dưới khố Trấn Bắc Hầu, so với với vật cưỡi của Tĩnh Nam Hầu lớn hơn một vòng, mỗi lần bốn móng kia đập xuống đất, đều lưu lại vết chân rõ ràng trên mặt đất đóng băng.
Hơi thở phút lên bạch khí, khiến người ta cảm thấy nếu chạm tay vào, nhất định sẽ bỏng tay.
Hai vị Hầu gia vừa xuất hiện, bách tính, quân đội Thủ bị và hết thảy văn võ, lúc này đều quỳ sát xuống.
Tất cả đều quỳ lạy kêu lên như núi hô biểm gầm:
- Tham kiến Tĩnh Nam Hầu gia!
- Tham kiến Trấn Bắc Hầu gia!
- Hầu gia vạn thắng! Đại Yến vạn thắng!
- Hầu gia vạn thắng! Đại Yến vạn thắng!
Tất cả mọi người đều khàn cả giọng hô to, ngày đông gió lạnh lạnh lẽo, nhưng bốn phía mấy trăm ngàn quân dân bách tính, bất luận nam nữ, bất luận già trẻ, đều mang theo một loại kích động ửng hồng.
Tiếng reo hò, không phải rất chỉnh tề, là một làn sóng tiếp một làn sóng, nhưng loại huyên nào này, loại khí thế này, đã đầy đủ chấn động.
Lúc trước, trong quân doanh bên ngoài Doãn thành, Trịnh Phàm chỉ cảm giác bách tính Đại Yến nhiệt tình.
Nhưng thời khắc này, trong lòng Trịnh Phàm bỗng nhiên có một loại cảm giác, là một người xuyên việt, là dị khách sinh hoạt tại quốc gia này gần một năm.
Hắn tựa hồ đã hiểu rõ quần thể người Yến này.
Tuy rằng năm tháng thái bình đã lâu, nhưng dấu vết nơi sâu xa trong huyết mạch người Yến "Nghe chiến thì vui", vẫn chưa bị xóa đi.
Đây là một cuộc chiến tranh dân tộc, từ lập quốc bắt đầu, vẫn đang chém giết.
Đột nhiên, bất luận tiền quân hay hậu quân, bất luận Trấn Bắc quân hay Tĩnh Nam quân, đều đồng loạt giơ binh khí của mình lên, hô to:
Hổ!
Hổ!
Hổ!
Hổ!
Thanh thế nơi này như sóng lớn cuồn cuộn!
Ngay cả Trịnh Phàm cũng không nhịn được, cảm xúc bắt đầu dâng trào.
Nếu đổi thành tướng lĩnh xuất chinh khác, đừng nói cảnh tượng này, dù cho chỉ là một phần năm một phần mười tình cảnh, tướng lĩnh cũng phải vội vàng sợ đến quỳ trên mặt đất, hô to “Yến Hoàng vạn tuế”, chỉ lo Hoàng Đế sẽ nghi kỵ mình.
Nhưng lúc này, bất luận Tĩnh Nam quân hay Trấn Bắc Hầu, đều lấy một tư thái tuyệt đối bình tĩnh, yên lặng tiến lên.
Đột nhiên, có một đám trẻ con từ trong đám người chạy đến.
Mỗi đứa nhỏ đều cầm trong tay một cành liễu.
Lúc này, vừa vặn đi qua binh mã của Lý Phú Thắng, bọn họ không hề ngăn cản gì, trực tiếp bỏ mặc đám trẻ con này cầm cành liễu tiến vào bên trong quân đội.
- Để bọn họ lại đây!
Lý Lương Đình hạ lệnh, bốn phía kỵ sĩ đương nhiên sẽ không ngăn cản.
Hơn mười đứa trẻ chạy đến trước mặt Hầu gia về sau, lập tức quỳ xuống, sau đó hơn một nửa hài tử trực tiếp khóc rống lên.
Đây là bị dọa sợ đến…
Dù cho người trường thành, bỗng nhiên đi tới trước Hầu gia và hai đầu Tỳ Thú hung mãnh kia, phòng phòng đều bị dọa đến thân thể xụi lơ, chứ đừng nói một đám trẻ con rồi.
Nhưng vẫn có một đứa bé kiên định đứng nơi đó, giơ cành liễu trong tay lên, hô:
- Trăm năm quốc hận, thương hải khó bình! Xin Hầu gia bẻ liễu!
- Đây không phải Lang tể tử sao?
Đứng xa xa nhìn tình cảnh này, A Minh không khỏi mở miệng nói.
Nhóm Man binh đầu tiên mà Trịnh Phàm tiếp nhận, chính là Hình Đồ bộ lạc kia, mà Lang tể tử chính là Thiếu chủ của bộ lạc đó.
Lúc trước, hắn ngồi trên vai của Lương Trình đến Mai gia.
Bởi vì tuổi tác hắn còn nhỏ, tự nhiên không thể tòng quân.
Không cần nhìn cũng biết, đây nhất định do Trịnh Phàm sắp xếp, đồng thời phối hợp với Lý Phú Thắng.
Thế giới kia của Trịnh Phàm, lãnh đạo đến thị sát, tìm mấy học sinh ưa nhìn, hoạt bát đi tới tặng hoa tươi cho lãnh đạo, cái này xem như đúng quy trình rồi.
Nói thật, nếu không phải hắn đã lớn rồi, chờ lúc nữa đi lên đánh trận, Trịnh Thủ bị thật sự muốn tự mình nâng cành liễu lên đi nịnh hót rồi.
Nhưng cuối cùng ngẫm lại, vẫn phải giữ mặt mũi!
Trăm năm quốc hận!
Trăm năm quốc hận, Vương đình Man tộc như mặt trời ban trưa, thống trị toàn bộ hoang mạc, tất cả bộ lạc Man tộc, không ai không theo!
Thời gian này Yến Quốc tập kết lực lượng toàn quốc, cũng Man tộc phương bắc tiến hành quyết chiến sinh tử, mà lúc này, Hoàng Đế Càn Quốc suất lĩnh 50 vạn đại quân ngự giá thân chinh, bắt đầu bắc phạt!
Nếu không có sơ đại Trấn Bắc Hầu mạnh mẽ nghịch thiên, suất lĩnh Thiết kỵ đánh đổ đại quân Càn Quốc, khả năng Yến Quốc đã trở thành vong quốc rồi!
Một khi Yến Quốc bại vong, Vương đình Man tộc đương nhiên sẽ không đi Tây chinh, mà thừa cơ mở rộng về hướng đông.
Thử nghĩ một hồi, nếu không có Yến Quốc ngăn cản lại, dựa vào Càn Quốc, dựa vào hai nước còn lại kia, có thể chống đỡ lại Man tộc trong lúc cường thịnh nhất?
Năm đó, sơ đại Trấn Bắc Hầu cắm một cành liễu trên biên cảnh Ngân Lãng quận.
Cái này chính là nguồn gốc đặt tên cho Thúy Liễu bảo.
Chỉ tiếc, sơ đại Trấn Bắc Hầu một đời đều không thể thực hiện tâm nguyện xuôi nam của mình.
Bây giờ, Trấn Bắc Hầu một đời này suất Trấn Bắc quân đến rồi!
Trấn Bắc Hầu từ trên Tỳ Hưu xuống, cúi người xuống, ôm Lang tể tử lên, trên mặt lão nhân này, khóe mắt ngậm lấy nước mắt, đây không phải diễn kịch, hắn đã tới tầng thứ này rồi, tự nhiên không cần phải che lấp cái gì.
Từ trong tay lang tể tử tiếp nhận cành liễu, Trấn Bắc Hầu cắn răng.
Lần này phạt Càn, một là khai cương, hai vì báo thù!
- Ha ha ha ha ha!
Trấn Bắc Hầu cất tiếng cười to.
Lúc này, một tên giáo úy Trấn Bắc quân thoát ly đội ngũ, giục ngựa đi đến trước mặt Trịnh Phàm, mở miệng nói:
- Thủ bị Thúy Liễu bảo Trịnh Phàm, phụng lệnh Tổng binh, vào trấn ta!
Trịnh Phàm chắp tay nói:
- Mạt tướng tuân lệnh!
Trên mặt vị giáo úy này lộ ra nụ cười:
- Trịnh Thủ bị, Tổng binh đại nhân bảo ngươi đi bên cạnh hắn.
- Ta hiểu được.
2, 500 kỵ binh Thúy Liễu bảo theo Lương Trình suất lĩnh tiếp nhận vào bên trong đội ngũ, không xảy ra sự cố gì.
Mà Trịnh Phàm lại thúc ngựa tới bên cạnh Lý Phú Thắng.
Lý Phú Thắng ngồi trên lưng ngựa quay đầu liếc mắt nhìn Trịnh Phàm, nói:
- Biện pháp của ngươi không tệ, Hầu gia rất cao hứng.
Trịnh Phàm hàm súc mà không mất lễ phép cười cười.
- Ha ha, có ngươi ở bên người, thật tốt.
- Có thể tùy tùng đại nhân, là vinh hạnh của mạt tướng.
- Bọn họ trước đây đều nói ta trừ bỏ giết người chẳng làm được cái gì khác, hiện tại bọn họ đã nói không ra lời… Ta còn biết nịnh hót.
"..." Trịnh Phàm.
- Bộ đội của ngươi lưu bên cạnh ta, làm thân binh của ta đi.
- Mạt tướng đa tạ đạ nhân.
Thân binh doanh, cơ hội ra chiến trường không nhiều, tối thiểu, hạn chế cơ hội chiến đấu tiên phong và cơ hội đánh trận ác liệt.
- Không, ta không thương cảm gì ngươi, nguyên bản đám đầu lĩnh thân binh doanh của ta đã quỳ bên ngoài nửa buổi tối, cho nên ta đã đáp ứng điều kiện của bọn hắn, để bọn họ đi phía trước rồi.
"..." Trịnh Phàm.


Trang 157# 1

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất