Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 312: Da Heo

Chương 312: Da Heo



- Nhớ kỹ, đợi đến Càn Quốc, lúc ngươi cảm thấy ta không nên giết người, đến nhắc nhở ta.
- Mạt tướng tuân lệnh.
Đại quân, tiến lên rời khỏi địa giới Nam Vọng thành về sau, bắt đầu tăng tốc.
Trịnh Phàm không rõ ràng hai mươi vạn Trấn Bắc quân thêm vào năm vạn Tĩnh Nam quân rốt cuộc chia làm mấy bộ phận, cũng không rõ ràng Tĩnh Nam Hầu cùng Trấn Bắc Hầu phân biệt suất lĩnh bộ phận nào.
Hành quân trên đại quy mô như vậy, nói thật, thực có cảm giác bản thân như giọt nước trong biển rộng.
Xa xa, Trịnh Phàm nhìn thấy cái bóng Lương trấn phía tây.
Đó là một tòa thành kiên cố, mà tòa cứ điểm kiên cố không gì sánh được.
Nhưng hiển nhiên, đại quân cũng không dự định tấn công Lương trấn.
Đại quân, đang tiếp tục đi về phía nam, đi về phía nam!
Về sau, Trịnh Phàm chú ý tới địa giới mà mình rất quen thuộc, địa giới này Trịnh Phàm vô cùng rõ ràng, Miên Châu thành cách nơi này không tới tám mươi dặm.
Lúc trước lần thứ nhất vào Càn, từ Miên Châu thành đi ra, vì tránh kỵ binh Càn Quốc truy sát, Trịnh Phàm và Lương Trình suất lĩnh kỵ binh đi dọc theo hướng ngang, đi qua đi lại một lần.
Mà Miên Châu thành, chính là phòng tuyến của Tây quân.
Nhưng đại quân vẫn chưa chuyển hướng, mà tiếp tục hướng nam, hướng nam!
Không đánh Tam biên Càn Quốc, cũng không đánh Tây quân, cái này đã trực tiếp nhảy qua hai đạo phòng tuyến của Càn Quốc rồi!
Đại quân lao nhanh, vẫn không có ý định dừng lại.
Trịnh Phàm rốt cục không nhịn được, làm quan chỉ huy thân binh doanh, Trịnh Phàm tự nhiên phải lưu lại bên cạnh Lý Phú Thắng, Trịnh Phàm mở miệng hỏi:
- Đại nhân, quân ta rốt cuộc muốn đánh nơi nào?
Không đánh tam biên trọng trấn Càn Quốc, cũng không đánh Tây quân, chẳng lẽ định trực tiếp đi đánh đạo phòng tuyến thứ ba của Càn Quốc?
Nhưng cái này không sợ người Càn Quốc bao vây tiêu diệt sao?
Kỳ thực, Trịnh Phàm có một suy đoán lớn mật hơn, nhưng hắn không dám suy đoán như vậy.
Bởi vì lúc trước hắn và các Ma Vương lần lượt thôi diễn Tĩnh Nam Hầu và Trấn Bắc Hầu bọn họ sẽ phá cục thế nào, đều không dám suy nghĩ đến hướng kia.
Bởi vậy mang ý nghĩa, Yến Hoàng giữ Yến kinh, mà giữa 700 ngàn đại quân Càn Quốc, cũng còn sót lại mấy vạn quân không chính quy của Hứa mập mạp, vậy phải chống đỡ thế nào?
Từ xưa đến nay, đã có tướng quân dám đánh trận như vậy không?
Trực tiếp đem Hoàng Đế, đem cửa nhà mình mở rộng ra!
Lý Phú Thắng khóe miệng lộ ra một vệt nụ cười, tựa hồ đối với biểu tình lúc này của Trịnh Phàm, hắn rất hài lòng.
Đồng thời vung roi ngựa lên, hô:
- Thiết kỵ!

Trừ vị trí quận phủ ra, chính là Trừ Châu thành.
Một đội ngũ lo việc ma tang, đang chuẩn bị rời khỏi thành.
Ai biết được, thời điểm nhấc cọc quan tài đột nhiên gãy vỡ, đập tổn thương hai tên bên quan tài, còn một tên bê quan tài bị đập chết tươi.
Đội ngũ lo đám ma bị kẹt ở cửa thành.
Thế tử Phúc Vương đồng thời sắp kế nhiệm Phúc Vương, quỳ gối bên cạnh quan tài, khóc lớn hô to, Vương phi thì mang theo nữ quyến cũng khóc đến chết đi sống lại.
Bọn họ không khóc người hầu bê quan tài bị chết, bọn họ khóc vì, Phúc Vương ra đi không được yên lành.
Ngoài cửa thành, trước tiên có một nhóm người ra khỏi thành, chỉ có thể đứng bên ngoài chờ.
Một ông lão thổi kèn ngồi bên bãi đất trống, đồ đệ của hắn thì chủ động giúp hắn châm ống thuốc lào.
Thế giới này vẫn chưa xuất hiện thuốc phiện, nhưng loại thuốc lá này đã xuất hiện tại nhân gian.
Người mù Bắc giúp Trịnh Phàm làm thuốc lá, chỉ khác phương thức công nghệ và chế tác, trên thực tế đều dùng cây thuốc lá bản địa.
Đương nhiên, nhân sĩ thượng tầng Càn Quốc, đều không hút thuốc lá, so với Ngũ Thạch tán, tác dụng của thuốc lá chẳng đáng gì rồi.
Cẩn thận từng li từng tí một dùng hộp quẹt giúp sư phụ mình châm lửa, lão già kia hút hai hơi phun ra khói, sau đó hắn nôn khan một tiếng.
Tên đồ đệ kia lập tức giúp mình sư phụ nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng.
Lão già kia thì nghiêng đầu, liếc mắt nhìn tình huống ngoài cửa, lại không thiếu kiên nhẫn chút nào, nói với đồ đệ:
- Gọi Khang gia tới.
- Được rồi, sư phụ.
Rất nhanh, một lão già bên hông mang chiêng đi tới, đến trước mặt lão già kia.
Lão già kia nhỏ giọng nói:
- Cửa thành bên kia gặp sự cố, đánh giá không tốt.
- Không phải lo, trên đường lo việc ma chay, kiêng kỵ nhất xảy ra sự cố, cái này quá tà môn, còn đập chết một người.
- Vị đại nhân kia hình như do bộ Lễ triều đình phụ trách lo việc tang ma, nhìn bộ dáng hắn sốt ruột kia, phỏng chừng không biết phải xử lý ra sao rồi.
Lão già kia, lại cầm lấy ống thuốc lào, chép hai cái.
Lúc này, tiểu đồ đệ tiến đến bên người sư phụ mình, nhỏ giọng nói:
- Sư phụ, ta nghe nói, Vương gia trong quan tài không có đầu.
Lão già kia hơi nhướng mày, lập tức lôi đồ đệ kia ra, hỏi:
- Ai bảo ngươi?
- Hoa Thúy Nhi nói với ta, mẹ nàng là ma ma Vương phủ, nàng nói linh cữu Vương gia được chở từ phía bắc về sau, mẹ nàng đi hỗ trợ thu lại, mẹ nàng không nói cho nàng, nhưng khi mẹ nàng và nàng ngủ, buổi tối mẹ nàng gặp ác mộng hô to, hô Vương gia mất đầu, Vương gia mất đầu…
Đùng!
Lòng bàn tay lão già kia vỗ vào mặt tên đệ tử kia, nhỏ giọng mắng:
- Chuyện này, tuyệt đối không cho phép nói với người khác, cẩn thận mất đầu đấy!
Tên đồ đệ kia bị ánh mắt bén nhọn của vị sư phụ kia làm sợ hết hồn, lập tức khúm núm nói:
- Sư phụ, ta chỉ nói với ngài, không nói với người khác, không nói với người khác.
- Tôn nhi, tuyệt đối phải giữ bí mật, đừng để người khác biết.
- Con biết rồi sư phụ!
Lão gì kia cúi đầu, lại hút vài hơi thuốc.
Làm việc tang lễ, dựa vào chủ nhà xảy ra chuyện, kiếm thêm bữa cơm hoặc đòi thêm chút tiền thưởng, vốn là chuyện thường.
Nhưng có một số việc, tuyệt đối không phải cho loại dân đen có thể nhúng tay vào.
Mẹ nhà nó!
Khi Phúc Vương trở về, không còn đầu!
Vị Phúc Vương này, danh tiếng kỳ thực không hề tốt đẹp gì, ở Trừ Châu thành, nói tới Phúc Vương, mọi người đều sẽ "A" một tiếng, lại tiện thể so sánh với heo, rốt cuộc loại nào béo hơn?
Ngược lại hình dáng tai to mặt lớn, dưới ánh mắt của dân chúng, vẫn không phải vật gì tốt.
Năm trước, có người đọc sách đứng trước cửa Phúc Vương phủ mắng to Phúc Vương, nói ra một câu: Thịt trên người ngươi chính là mồ hôi nước mắt của nhân dân!
Tên đệ tử kia từng hỏi hắn “Mồ hôi nước mắt của nhân dân” có nghĩa là gì, lão già kia kỳ thực không hiểu.
Có điều làm sư phụ, làm sao có thể mất mặt trước đệ tử đây?
Bởi vậy hắn nói đồ đệ đây là da đầu heo!
Sau đó, một lần mẹ của một vị tiên sinh chết, lão già kia giúp hắn làm việc tang lễ, lúc không có người lão già kia còn cố ý hỏi vị tiên sinh kia, "Mồ hôi nước mắt nhân dân" có ý gì?
Vị tiên sinh kia chỉ gật gù trả lời, hồi đáp:
- Xác thực rất giống da đầu heo!
Lão giá kia đem ống thuốc là đưa cho đồ đệ mình, lấy ra một miếng bánh từ bên hông quần mình, cắn từng miếng từng miếng trong miệng.
Trước đó vài ngày, Phúc Vương ra khỏi cửa, có lẽ bởi nguyên nhân Phúc Vương rất béo, ngày thường rất ít khi ra khỏi cửa.


Trang 157# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất