Chương 316: Kế Sách Trị Thành
Sát thương tiêu diệt Man tộc, là quyết sách hợp lý của Đại Yến, với chính sách này, Lý Phú Thắng như cá gặp nước.
Kỳ thực, điểm trọng yếu nhất vẫn là Yến Quốc vô lực mở mang và khống chế hoang mạc, bởi vì hoang mạc thực sự quá cằn cỗi, nhưng Càn Quốc lại khác, Càn Quốc là khối thịt mỡ mà Yến Hoàng muốn nuốt xuống.
Lý Phú Thắng đưa tay ra, đặt trên vai Trịnh Phàm, nói:
- Nhưng ta, vẫn rất muốn giết người.
- Đại nhân, có cơ hội, kính xin đại nhân nhẫn nại thêm một hồi.
- Những người này, ngươi dự định xử lý như thế nào?
Huyết sắc trong mắt Lý Phú Thắng đang từ từ rút đi, chuyện này có ý nghĩa người này đang từ trạng thái cực đoan khôi phục như cũ.
- Đại nhân, quân ta đánh tới chớp nhoáng, căn bản sẽ không mang theo nhiều quân nhu lương thảo, hạ quan kiến nghị, trước tiên cần tiến hành thẩm định, lấy gia sản nhà giàu, một nửa đưa về quân tư quân ta để tiếp tế cho việc xuôi nam, còn tiền hàng cướp được, hạ quan tiếp tục đề nghị lấy một nửa ban thường cho tướng sĩ toàn quân để chấn sĩ khí.
Lý Phú Thắng híp híp mắt, mở miệng nói:
- Nói tiếp.
Trịnh Phàm đưa tay chỉ về đám người đông nghịt kia nói:
- Tiếp theo cần tìm một ít quân đầu lĩnh và quan lại bản địa, đẩy bọn họ lên chức, chuyện này do đại nhân chọn người ứng tuyển người đứng đầu quan văn và quan võ, để bọn họ lần nữa thành lập thành viên nòng cốt của mình.
- Đồng thời, xét nhà tất diệt tộc, nhất định phải hạ tử thủ, nhưng không để Yến quân ra tay, mà phải do chính họ ra tay, tướng sĩ Yến quân ta chỉ phụ trách một bên áp trận.
Lý Phú Thắng hỏi:
- Lúc trước nói đến việc chi tiền hàng lương thảo, ngươi nói chúng ta chỉ lấy một nửa, vậy một nửa còn lại chi tiêu thế nào đây?
- Phân cùng bọn họ và bách tính trong và ngoài thành.
Lý Phú Thắng hai tay hơi ép xuống, chống đất đứng lên.
Trịnh Phàm thì lại tiếp tục nói:
- Có điều, việc khám nhà diệt tộc, cần bọn họ làm, nhưng việc phân phát lương thảo và tiền hàng, cần tự tay chúng ta làm.
- Thú vị!
- Đây chỉ là thiển kiến của cá nhân mạt tướng.
- Không cạn, rất thâm sâu!
Lý Phú Thắng đưa tay, từ ngực mình lấy ra một phần tư liệu đưa cho Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm mở ra vừa nhìn, phát hiện bên trong viết chính là đối sách chiếm đoạt thành trì các nơi.
Lời ít mà ý nhiều, hơn nữa còn dùng dùng lời lẽ tự thuật trắng trợn, hiển nhiên người viết những thứ này đối với thời đại “Quân nhân” này, hiểu biết rất sâu sắc.
Điều thứ nhất chính là dưới bất kỳ điều kiện gì, việc cung cấp cho bản quân, phải lấy lương thực từ kẻ địch.
Điều thứ hai, dưới tiền đề bản quân được cung cấp đầy đủ, phải làm đúng theo đối sách.
Ý tứ đại khái, xấp xỉ ý của Trịnh Phàm nói lúc trước, có điều nó càng tỉ mĩ hơn, cho nên có thể thấy rõ người viết tư liệu này, vô càng cẩn thận và toàn diện.
Trước mắt, vị trí của Trịnh Phàm, Lý Phú Thắng và 30 ngàn kỵ binh nhân mã chính là địa phương “Mập mạp” nhất Trừ quận, tự nhiên có thể tiến hành sách lược thứ hai.
Cuối cùng, phía trên tư liệu kia đóng hai con dấu, một cái ở phía trên, một cái ở phía dưới.
Phía trên Trịnh Phàm biết, hẳn đó là con dấu của Yến Hoàng, còn con dấu phía dưới, trong lúc nhất thời, Trịnh Phàm không nhận ra.
- Trước kia Hầu gia nói tiểu tử ngươi có ánh mắt rất tốt, ta còn chưa tin, hiện ta ta đã tin rồi, nhưng ngươi biết, ai viết tư liệu này không?
- Mạt tướng không biết.
- Tể phụ Đại Yến ta, Triệu Cửu Lang.
Trịnh Phàm sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên của hắn chính là mình và Triệu Cửu Lang xích mích, dù sao mình đã từng suất Man binh trêu chọc qua trường học cũ của hắn.
Hiện tại mình đối với vị tế tướng này, càng có nhận thức sâu sắc hơn.
Một tể tướng, có thể tự mình viết sách cho đại tướng thống binh tiền tuyến, hơn nữa nội dung lại tường tận như vậy, ái chà chà!
- Tư liệu này, ngươi khẳng định chưa xem qua. Ngươi… Rất tốt!
Lý Phú Thắng đưa tay xoa xoa mi tâm của mình, tiếp tục nói:
- Những việc này đều giao cho ngươi phụ trách làm.
Nói xong, Lý Phú Thắng quay đầu lại nhìn lướt qua chư vị tướng lĩnh đằng sau mình, những tướng lãnh này đồng thời chắp tay đồng ý.
- Nếu nhân mã của ngươi không đủ, cứ việc tìm bọn họ xin hỗ trợ.
- Mạt tướng nhất định không làm đại nhân hổ thẹn!
- Ha ha, được!
Lý Phú Thắng lần thứ hai vỗ vỗ vai của Trịnh Phàm, lập tức rời đi.
Trịnh Phàm thì hít sâu một hơi.
Mọi việc, nói thì dễ, nhưng khi thật sự bắt tay vào làm, lại bắt đầu phức tạp rồi.
Có điều, trong lòng Trịnh Thủ bị lại không có nửa điểm hoảng hốt.
Bởi hắn… Có một đám tổ tư vấn giúp đỡ.
Trịnh Phàm càng ngày càng rõ ràng một chuyện, nếu hắn không có bảy vị Ma Vương này tương trợ, không biết hiện tại hắn đang ở nơi nào rồi?
Đưa tay, Trịnh Phàm gọi một binh sĩ bên cạnh.
Đối phương đi tới, chắp tay với Trịnh Phàm:
- Đại nhân.
Trịnh Phàm chỉ chỉ vị trí người mù Bắc và Phiền Lực dưới tường thành, nói:
- Giúp ta gọi hai người bọn họ lên đây.
- Ầy!
Tiếp theo, một vị tướng lĩnh lông mày rậm mắt, ngoài ba mươi tuổi đi tới bên người Trịnh Phàm, rất nhiệt tình nói:
- Trịnh Thủ bị, ta có năm ngàn nhân mã tạm thời không phải trông thành, giao cho ngươi thoải mái điều động.
Trịnh Phàm biết, đối phương gọi là Tôn Cốc Nghĩa, chính là một tên tướng quân du kích dưới trướng Lý Phú Thắng.
Tuy rằng lúc trước Lý Phú Thắng từng căn dặn, nhưng Tôn Cốc Nghĩa chủ động lại đây nói lời này, mục đích rất rõ ràng, muốn xây dựng quan hệ hữu nghị giữa hai người.
- Đa tạ, Tôn tướng quân.
- Khách khí, Trịnh Thủ bị với ta đều xuất thân từ Bắc địa, chúng ta vốn là người trong nhà, nếu ta nói loanh quanh vòng vo, kỳ thực không hay lắm. Bắc nhân chúng ta vốn không dễ dàng gì, đánh vài đời với Man tộc, dựa vào cái gì, không phải dựa vào đoàn kết với nhau hay sao?
- Trịnh Thủ bị, ngươi nói có đúng không?
- Tướng quân nói rất có lý.
Tôn Cốc Nghĩa cười nói:
- Được rồi, ngươi nắm chặt thời gian đi, có việc cần điều động binh mã chỉ nói một tiếng với ta là được, ta chỉ có thể ở đây chờ một ngày.
- Ta rõ ràng, đa tạ Tôn tướng quân.
- Ai, ngươi vẫn khách khí, lúc trong quân không thể uống rượu, nếu ngày khác rảnh rỗi, cứ việc đến lều ta, chúng ta làm bữa!
- Tốt, đến lúc đó mạt tướng phải che mặt mang cái miệng tới rồi!
- Ha ha ha.
Tôn Cốc Nghĩa đi rồi, còn lại đám tướng quân du kích và nhóm tham tướng đã sớm lục đục đi xuống thành lầu.
Chỉ chốc lát sau, người mù Bắc cùng Phiền Lực đi lên.
Trịnh Phàm đem chuyện lúc trước nói cho người mù Bắc và Lý Phú Thắng nghe.
Kỳ thực, dưới con mắt của các tướng sĩ kia, Trịnh Phàm chỉ yên lặng đứng nơi đó, như đang suy nghĩ điều gì, trên thực tế người mù Bắc và Trịnh Phàm đã mở ra kênh Chat riêng.
- Tên Triệu Cửu Lang này, quả thật là một nhân vật.
Trong lời nói của của Trịnh Phàm, mang theo một chút bất mãn, cùng với... Bất đắc dĩ.
Trang 159# 2