Chương 317: Kéo Cừu Hận, Đại Tài
Dường như tùy tiện nhấc một người tại Yến Quốc, đều là nhân vật bất phàm, vậy sau này nhóm bọn hắn nên làm gì?
Chỉ là, khi Trịnh Phàm đem lời của Tôn Cốc Nghĩa nói với người mù Bắc về sau.
Người mù trầm mặc một chút, mở miệng nói:
- Chủ thượng, bắt đầu rồi!
Trịnh Phàm gật gù, ra hiệu mình cũng rõ ràng điểm này.
- Lúc trước Trấn Bắc Hầu muốn đào chủ thượng ngài, đó xuất phát từ công tâm, yêu nhân tài, lấy độ cao của Trấn Bắc Hầu, chuyện hắn làm trên cơ bản đều xuất phát từ tính tình thật.
- Nhưng Tôn Cốc Nghĩa không giống, bình thường trong quân đội đều có tính “Bài ngoại”, tuy nói chủ thượng xuất thân từ Bắc địa, nhưng phất lên từ phía nam, mà dĩ nhiên xem như người của Tĩnh Nam Hầu. Cộng thêm lần này việc xét nhà phân lấy tiền hàng, còn do chủ thượng ngài chủ trì. Một người ngoại lai, tiến vào nhánh quân đội này, hơn nữa còn chưởng quản việc phân phát chiến lợi phẩm, theo lý thuyết, hẳn bị xa lánh mới đúng!
- Đúng vậy!
- Tôn Cốc Nghĩa, hẳn theo ý của Lý Phú Thắng, chủ thượng, căn cứ kinh nghiệm trước đây của thuộc hạ, IQ của bệnh nhân tâm thần không thấp, thậm chí so với người bình thường còn cao hơn một ít. Hơn nữa, mặc dù Lý Phú Thắng là thủ hạ của Trấn Bắc Hầu, nhưng ý của hắn, khả năng… khác ý của Trấn Bắc Hầu.
Trịnh Phàm gật gù, nói:
- Đúng vậy, coi như hai vị Hầu gia và Yến Hoàng đứng chung một chỗ, nhưng người phía dưới đã bắt đầu kết bè kết đảng rồi!
- Chủ thượng yên tâm, đây chỉ mới manh mún, hiện tại quan sát, hẳn không ảnh hưởng đến chiến sự.
- Cái này, ta biết.
- Hơn nữa, chủ thượng, từ lâu dài tính toán, đây vốn là chuyện tất yếu, đồng thời chính là cơ hội của chúng ta.
- Thôi, đừng nghĩ đến những thứ này trước, trước tiên nên làm tốt chuyện trước mắt.
Người mù Bắc cười cợt, rất tự tin nói:
- Đương nhiên.
Người mù nói chuyện này đơn giản, vậy đúng là đơn giản.
Cân nhắc lòng người, phân hoá lôi kéo, mượn lực đả lực, gắp lửa bỏ tay người, kéo người xuống nước, những thứ này, kỳ thực đều là nghề cũ của người mù Bắc.
Đầu tiên, trước tiên lựa chọn một nhà trong đám phú hộ Trừ Châu thành, trước tiên bắt nhà hắn khai đao, tại sao chọn nhà hắn, Trịnh Phàm không hỏi, người mù Bắc cũng không trả lời.
Khả năng do biển hiệu nhà hắn nhìn thuận mắt một chút?
Sau đó bắt đầu chọn một tham tướng bên trong đám Càn binh đầu hàng.
Hai người này tự nhiên không phải cái gì người may mắn, mà là hai người được chọn để thu tình báo.
Tứ Nương xin Trịnh Phàm lảng tránh, bởi vì nàng sẽ giúp người mù dụng hình, Tứ Nương lo lắng mình dụng hình sẽ khiến chủ thượng lưu lại bóng ma không cần thiết trong lòng.
Trịnh Phàm thoải mái đồng ý.
Cứ như vậy, lực lượng tinh thần của người mù Bắc thôi miên cộng thêm thủ đoạn tra tấn bức cung của Tứ Nương, đến lúc nửa đêm, cơ bản thông qua miệng hai người này, đã lấy được tình báo đại khái về các thế lực đại biểu và quan hệ giữa họ tại Trừ Châu thành.
Trừ Châu thành là thủ phủ của Trừ quận, bên trong khẳng định có rất nhiều quan to quyền quý, hiện tại bọn họ đã bị người mù Bắc dán mác.
Nhà ai, nên bị xóa đi; nhà ai, có thể sống sót; nhà ai, cần bị trói trên chiến xa mạnh mẽ để bách tính chửi tên khốn khiếp; nhà ai, cần bảo lưu cho bọn họ một ít thể diện.
Rõ ràng đây là một vấn đề rất phức tạp, lại bị người mù lấy một loại phương pháp giải quyết nhanh chóng, thẳng thắng định ra.
Toàn bộ sau nửa đêm, A Minh, Phiền Lực, Tiết Tam cùng với Lương Trình, từng người suất lĩnh một bộ nhân mã áp trận, nhìn vị võ quan may mắn được tuyển chọn dẫn quân đầu hàng bắt đầu quá trình diệt môn.
Đêm nay, Trừ Châu thành không yên lặng một khắc nào, tiếng kêu thảm thiết thê lương và tiếng phá cửa thậm chí là tiếng chém giết, liên tiếp không ngừng.
Nhưng mọi chuyện, chung quy đã được thúc đẩy theo hướng tốt đi.
Đồng thời, nhiều quân đội Trấn Bắc quân từ Tôn Cốc Nghĩa nơi đó đã được phái đi tới vùng ngoại ô lựa chọn điền trang các gia tộc, bắt đầu tiến hành "Thu gặt."
Lĩnh việc xấu rõ ràng là Trịnh Phàm, nhưng đêm này hắn, phảng phất là một người đứng xem.
Lúc này, một tên thuộc hạ thu được tình báo về sau, đến báo cáo tình huống.
Lý Phú Thắng cắn một đôn thịt trong tay, ngồi đối diện nhìn mấy tên tướng quân du kích cũng ngồi ngoạm thịt:
- Cái tên Trịnh Phàm này, làm việc quả thật có trật tự.
Có người âm thầm gật đầu, có người mang bình tĩnh, còn có người, trên mặt không biểu tình gì.
Lý Phú Thắng nói thẳng:
- Hắn so với chúng ta, có đầu óc hơn!
Trong giây lát, ngay cả sắc mặc Tôn Cốc Nghĩa cũng hơi lúng túng rồi.
Lý Phú Thắng vô hình trung, bên trong bữa tối tụ hợp "Mọi người đêm nay ăn thịt" này, giúp Trịnh Phàm lôi ra một đám lớn cừu hận rồi!
Nhìn biểu hiện những vị tướng dưới trướng, Lý Phú Thắng tự nhiên rõ ràng tâm tư của bọn họ, hắn chậm rãi nói:
- Người làm tướng, có thể điên, có thể si, nhưng lòng dạ tuyệt đối không thể nhỏ mọn, hẹp hòi. Đây là câu nói mà Hầu gia năm đó căn dặn ta.
Chư vị tướng sĩ lập tức thả đồ ăn trong tay ra, một chân quỳ xuống, chắp tay cùng nói:
- Mạt tướng thụ giáo!
- Chúng ta đời đời kiếp kiếp ở phía bắc, đã đánh một trăm năm với Man tộc, đã khiến đầu của chúng ta, trừ bỏ đánh trận bên ngoài, không còn cái gì khác rồi! Ta biết, trong các ngươi có người sẽ truyền lời của ta ra ngoài, nhưng Quách Phú Thắng ta không sợ cái này, coi như trước mặt Hầu gia, ta cũng dám nói những câu nói này.
Lý Phú Thắng lại nhìn chư vị tướng lĩnh một lần, tiếp tục nói:
- Nếu các ngươi không muốn đời đời kế tiếp phải tiếp tục bò trên hoang mạc ăn cát, trong đầu các ngươi, trừ bỏ chuyện đánh trận giết địch, phải học thêm nhiều cái khác. Một chốc, một lát không thể nói hết, nhưng có thể nói người có thể chấp nhận chuyện này, tuyệt đối không hề mất mặt!
Nói xong, Lý Phú Thắng lại không nhịn được cảm khái nói:
- Tên Trịnh Phàm này, khó trách Hầu gia lại thưởng thức hắn như vậy, ban đầu ta còn tưởng rằng Hầu gia chẳng qua cảm thấy người trẻ tuổi này thú vị, hơn nữa xuất thân từ Bắc địa ta, cho nên ái tài chi tâm, bây giờ nhìn lại, không đơn giản như vậy.
Lý Phú Thắng lấy một phong thư dày dặc, ném lên trên bàn.
Hắn chỉ chỉ phong thư, nói:
- Mấy ngày trước đây ta từng hỏi Trịnh Phàm một vấn đề, đó chính là dựa vào giết chóc, có thể làm người nước Càn vĩnh viễn thần phục hay không, đây là đáp án Trịnh Phàm đưa ra.
- Ta người này là một kẻ phàm phu tục tử, nhưng vẫn hiểu những đạo lý trong này. Các ngươi cũng xem một chút đi, hẳn có thể xem hiểu.
- Tên Trịnh Phàm này… Đại tài!
…
Dựa vào đám Ma Vương thuộc hạ mình, Trịnh Thủ bị thu được lời khen “Đại tài”.
Lúc này Trịnh Phàm đang đi dạo bên trong Trừ Châu thành.
Trừ quận, kỳ thực vẫn không tính là phúc địa Càn Quốc, nhưng nếu đã ở phía sau tam biên, kiến trúc của nó đã thấm đẫm phong tình Càn Quốc rồi.
Kiến trúc Yến Quốc mang tính thực dụng cao, còn kiến trúc Càn Quốc lại thích tinh xảo, nghệ thuật hơn.
Mọi công việc Trịnh Thủ bị đã giao cho Ma Vương dưới tay làm, còn hắn một mình một người thì hóa thân thành du khách, mang theo một trăm giáp sĩ Thúy Liễu bảo, bắt đầu tham quan Trừ Châu thành.
Trang 160# 1