Chương 330: Xung Trận
Chiến tranh, thường thường sẽ bị phó thác bởi rất nhiều yếu tố như chính trị, kinh tế, văn hóa, mưu kế, đại thế vân vân những này.
Nhưng nếu dứt bỏ những nhân tố bên ngoài này, trước mặt tao ngộ trận chiến này, ai thắng ai thua, không phải dựa vào Binh cường mã tráng sao?
- Xung trận doanh, liệt trận!
Theo tiếng ra lệnh của Lý Phú Thắng, trung quân bắt đầu chia cắt ra, có một nhánh quân ngàn kỵ bắt đầu liệt trận về phía trước, trong tay mỗi người đều cầm một cây mã sóc.
Loại vũ khí mã sóc này, tất tương tự trường mâu mà kỵ sĩ phương Tây thường sử dụng, nhưng trên thực tế nó phức tạp hơn và quý trọng hơn.
Thời cổ đại, mã sóc là vũ khí gia bảo lưu truyền xuống, người bình thường căn bản không đủ tiền mua.
Lúc kỵ sĩ giục ngựa xung phong lên, nắm mã sóc, chẳng khác nào cho mã sóc mang tới thế năng cực kỳ đáng sợ, dựa vào cỗ quán tính này, đồng thời cộng thêm công phu và kỹ xảo sử dụng của kỵ sĩ, đủ để hóa thành "Lưỡi đao" cương mãnh nhất, có thể cắt ra tất cả ngăn cản trước mắt.
Lúc kỵ binh quyết đấu, tác dụng của nó vô cùng lớn, lúc đối đầu với bộ binh, nó vẫn vô cùng khủng bố, giống như lúc trước xe bắn trên trong quân trận Càn quân, một khi ngàn kỵ này bắt đầu xung phong, thì nó tương đương với một ngàn lưỡi đao sắc rải bắn tới đây, mã trên mã sóc đủ sức treo mấy “Chuỗi kẹo hồ lô”.
Đương nhiên, loại xung phong một lần này về sau, mã sóc phải tạm thời bỏ xuống, kỵ sĩ đến gần phải lấy mã tấu trên người ra tiếp tục chém giết.
- Không quả Càn tướng đối diện đang đùa hoa chiêu gì, đang làm dự định gì, có tâm tư gì, cũng không cần quan tâm. Con đường gót sắt Trấn Bắc quân ta đi qua, đều hủy diệt!
Lời này của Lý Phú Thắng rất hào khí.
Đúng, không quả tướng lĩnh Càn Quốc đối diện kia lấy kế sách gì, lão tử trực tiếp đưa trận hình kiên cố nhất của ngươi đập nát, để kế hoạch của ngươi đều gặp quỷ đi!
Kế sách nhiều hơn nữa, trí tuệ vững vàng hơn nữa, trước mặt thực lực tuyệt đối, đều cực kỳ vô dụng và buồn cười.
Thực lực tuyệt đối là cái gì?
Lúc trước sáu ngàn Thiết kỵ chặn đường, đã có thể khiến tướng lĩnh đối phương đang sở hữu ba vạn đại quân, phải bày trận tại chỗ không dám làm bừa.
Lý Phú Thắng đưa tay, tự có thân binh một bên cầm mã sóc tới.
Lý Phú Thắng tay trái nắm sóc, hắn không hỏi Trịnh Phàm, bởi vì hắn rõ ràng nhân tài như Trịnh Phàm, không thích hợp lên chiến trường, bởi dễ dàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chí ít, không thích hợp xung trận đợt thứ nhất.
Người hắn hỏi chính là Lương Trình, hắn hỏi:
- Ngươi dám đi cùng ta?
Lương Trình không hề trả lời, mà chủ động giục ngựa về phía trước, dòng ngạo khí kia, như trời sinh.
Trong mắt Lý Phú Thắng bốc lên tinh quang, không nhịn được hỏi Trịnh Phàm:
- Trịnh Thủ bị, người này có thể giao cho ta hay không?
Trịnh Phàm chỉ cười cười, không lên tiếng.
Ta ngược lại muốn cho, nhưng người ta sẽ tuyệt đối không đi theo ngươi đi.
Lý Phú Thắng chỉ nói chuyện đùa thôi, loại gia tướng này, bình thường sẽ không thay đổi vị trí, coi trọng nhất chính là hai chữ "Trung thành".
Dưới Lý Phú Thắng ra hiệu, một tên thân binh mang mã sóc của mình đưa cho Lương Trình, Lương Trình nhấc lên.
Lý Phú Thắng giục ngựa tiến lên, đi đến phía trước ngàn kỵ kia.
Nhìn dáng dấp này, hắn dự định tự mình xung trận.
Nhưng không ai dám đi ngăn cản hắn, không ai đi nói cái gì, tướng quân thân phận ngài quý trọng, cần phải chỉ huy đại quân không thể mạo hiểm vân vân.
Đây chính là phong cách của Lý Phú Thắng, hắn yêu thích giết chóc, yêu thích nghe kẻ địch kêu thảm thiết, yêu thích máu tươi của bọn họ bắn.
Cho dù hiện tại hắn đã là quan Tổng binh, hắn vẫn thích xung phong tuyến đầu.
Trịnh Phàm nhìn trái nhìn phải, Lý Phú Thắng tiến lên, Lương Trình cũng tới trước, bên cạnh còn có một tên thân binh cũng đang nhìn Trịnh Phàm.
Tựa hồ chỉ chờ Trịnh Phàm ra hiệu, hắn sẽ đem mã sóc trong tay mình đưa cho Trịnh Phàm.
Lúc trước, ba người đối thoại, đám thân binh xung quanh cũng nghe được, nhưng Trịnh Phàm liếc mặt nhìn hắn về sau, nhanh chóng dời đi tầm mắt, bắt đầu nhìn về phương xa, đang quan sát mây trời xa xa.
Ngươi để Trịnh Thủ bị cưỡi ngựa thuận thế chém chém người, cái này không có vấn đề gì, thực lực của Bát phẩm Võ phu cộng thêm thuật cưỡng ngựa được mài dũa gần nửa năm qua, đủ để thực hiện.
Nhưng món đồ mã sóc này, Trịnh Thủ bị không chơi đùa qua, cũng chưa từng luyện.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là, hắn không muốn xung trận!
Nhìn về trận hình Càn quân dày đặc phía trước như con nhím, nếu một đầu đâm vào bên trong, đây chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Trịnh Thủ bị sợ chết, nhận lùi.
Không, hắn phụ tránh các Ma Vương khác, vì bọn họ sống tiếp!
Cái này để người thân binh kia hơi lúng túng, muốn trực tiếp hỏi, lại xấu hổ, cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt giục ngựa tiến lên, bổ sung vào vị trí trận doanh.
- Trấn Bắc quân!
Lý Phú Thắng quát to một tiếng.
- Hổ!
Sau một khắc, ngàn kỵ đồng thời cầm trong tay mã sóc rủ xuống đứng trên mặt đất, phát ra tiếng leng keng chỉnh tề.
Không cần lính liên lạc, bởi vì bọn hắn đã sớm diễn luyện cái này vô số lần.
Khi Tổng binh mình dự định tự mình suất lĩnh phá trận doanh xung phong, các bộ phận còn lại nên phối hợp thế nào, trong lòng bọn hắn đều rõ.
Man tộc chính là đối tượng bồi luyện tốt nhất, bọn họ đã sớm ở trên hoang mạc thực chiến không biết bao nhiêu lần.
Bởi vậy sau một khắc, từng người tướng quân du kích bắt đầu điều chỉnh vị trí binh sĩ dưới trướng, từng đạo từng đạo quân lệnh bắt đầu hạ xuống.
Cái này nỏi rõ loại xung trận kiểu này, bọn hắn đã làm không ít.
Hơn nữa cho dù Lý Phú Thắng nghẹn rắm chết trận, bộ hạ của hắn sẽ không rơi vào trạng thái rắn mất đầu, bởi vì bọn họ đã quen trạng thái rắn mất đầu này.
Trong lúc nhất thời, trừ bỏ vị trí Lý Phú Thắng và một ngàn kỵ binh cầm mã sóc lù lù bất động bên ngoài, toàn bộ hai vạn Thiết kỵ Trấn Bắc quân trên chiến trường bắt đầu vận động.
Bên ngoài quân trận Càn quân, bụi bặm tung bay, móng ngựa từng trận, quả nhiên có một loại khí thế bùng nổ xuất hiện.
Trịnh Phàm có thể nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng trên mặt đám Càn binh, đồng thời đem tay mình yên lặng đặt trên mã tấu.
Một cái tay khác, đặt ở nơi ngực, cảm thụ một hồi sự tồn tại của Ma Hoàn.
Tuy nói mình không cần đi xung trận, nhưng nghĩ sau đó mình cũng phải đồng thời xung phong lên.
Hô….
Nhìn loại biểu hiện khát vọng trên mặt quân sĩ Trấn Bắc quân bốn phía kia toát ra, Trịnh Phàm phát hiện như mình là một đầu Husky lạc trong bầy sói hoang.
Bình thường còn có thể lưu manh, không nhìn ra cái gì khác nhau, nhưng thời khắc mấu chốt… Thật rụt rè rồi!
Một cơn gió thổi qua nơi này, đem bụi cát khuếch đại lên lần nữa, nhưng hai vạn kỵ binh Trấn Bắc quân tự nhiên trong khoảnh thời gian cực ngắn hoàn thành việc chuẩn bị.
Không tính Lý Phú Thắng thân lĩnh xung trận mà nói, tổng cộng bảy khối kỵ binh xung trận, hai tướng quân du kích phụ trách phía sau, mà ở hai bên đông tây, cũng có các phương trận tương ứng.
Trang 166# 2