Chương 329: Trịnh Tử Binh Pháp
Mưa tên rất nhanh hạ xuống, phương trận Càn quân rối loạn tưng bừng.
Kỳ thực, sát thương ngược lại không có bao nhiêu, trừ phi một ít tên đặc biệt xui xẻo, nhưng đối với người bình thường mà nói, có người ném quả cầu tuyết vào ngươi, ngươi sẽ theo bản năng sợ sệt, chứ đừng nói mũi tên đang lao tới.
Hai nhánh kỵ binh xông về phía Càn quân hai lần, vẫn duy trì khoảng cách an toàn tiến hành bắn tên, mà Cung tiễn thủ của đối thủ cũng bắt đầu bắn trả.
Thương vong lẫn nhau kỳ thực không lớn, nhưng hai bên đánh trả, loại áp lực này đối với binh sĩ mà nói thực sự quá to lớn rồi!
Vù! Vù! Vù! Vù! Vù!
Ngay lúc hai nhánh quân đội ngàn kỵ chuẩn bị rút trở về, trong quân trận đối phương bỗng nhiên truyền đến âm thanh chói tai phá không.
Xe bắn tên!
Trong quân trận đối phương có xe bắn tên!
Trong lúc nhất thời, hận không thể có thể có thêm chuỗi chuỗi cung tên bắn về phía nhánh kỵ binh kia.
Tổng cộng có năm mũi tên, ba cái thất bại, một tên bắn trúng một chiến mã kỵ binh Trấn Bắc quân, trực tiếp xuyên thủng chiến mã dưới khố hắn, kỵ sĩ bên trên cũng ngã lăn trên mặt đất, may mắn đồng đội lanh lẹ đúng lúc đưa tay kéo đối phương lên lưng ngựa mình.
Có một nhánh xe bắn tên liên tiếp bắn thủng ba tên kỵ sĩ Yến quân, trong lúc nhất thời, máu tươi bắn toé.
Trong quân trận Càn quân truyền đến từng trận tiếng hoan hô, sĩ khí tăng mạnh!
Nhưng mà, đối với tình cảnh này, đối với sự sống còn của bộ hạ mình, con mắt Lý Phú Thắng không chớp một hồi, thậm chí khóe miệng còn lộ ra một vệt ý cười, hắn đưa tay sờ sờ bộ lông Tỳ Thú dưới khố, tựa hồ hứng thú, hỏi:
- Đã nhìn ra cái gì rồi?
Lương Trình rất bình tĩnh hồi đáp:
- Tòa quân trận phía trước chúng ta vững chắc nhất, trận hình không rung chuyển, thời cơ phản kích và bắt bí cũng rất khá. Hai quân trận phía sau, quân trận phía tây còn tốt, binh sĩ tuy hoảng như không loạn. Chỉ có tòa quân trận phía đông kia, trận hình rõ ràng bị áp súc, người bắn nỏ trung ương giáng trả ngổn ngang mà không theo luật. Ba tòa quân trận, ba loại cấp độ, nhánh Càn quân này không phải một đạo nhân mã độc lập, càng giống kiểu chắp vá đi cùng nhau.
Lý Phú Thắng nghe xong, mở miệng nói:
- Vậy quân ta kế tiếp nên ngoạm ăn tòa quân trận phía đông kia?
Lương Trình lắc đầu một cái nói:
- Chủ nhân đã dạy ta, hư thì lại thực, thực thì lại hư, cục diện chiến trường thiên biến vạn hóa, vạn phần giảo quyệt. Chủ tướng Càn quân đối phương không lựa chọn đột phá khi vừa mới bắt đầu, mà bày trận tại chỗ, điều này chứng minh hắn là một tên tướng lĩnh dụng binh vô cùng cẩn thận. Cho dù quân đội chắp vá, cũng không thể bày ra cỡ trận thế này, hắn cố ý lưu một kẽ hở và chỗ chống rõ ràng như vậy ở đây.
Lương Trình nhìn Lý Phú Thắng, ánh mắt sâu sắc nói:
- Bên trong nội bộ tòa quân đội phía đông kia, hẳn có hậu chiêu!
Lý Phú Thắng đưa tay, bỗng nhiên vỗ một cái vào vai của Trịnh Phàm.
Sức mạnh hơi lớn, Trịnh Phàm tên Bát phẩm Võ phu này kém chút đập xuống ngựa.
- Trịnh Thủ bị, ngươi thật khiến cho ta mở mang tầm mắt, văn võ song toàn, quả nhiên đại tài!
"..." Trịnh Thủ bị.
- Hầu gia quả nhiên không nhìn lầm người, không, ta cảm thấy Hầu gia còn nhìn nhầm, nếu Hầu gia biết Trịnh Thủ bị có bản lĩnh như vậy, theo tính khí của Hầu gia, nhất định phải đánh với vị Tĩnh Nam Hầu kia một trận, cũng phải cướp Trịnh Thủ bị ngươi về.
- Ha ha, ha ha...
Trịnh Phàm hơi hơi đỏ mặt, chuyện tối ngày hôm qua, mình kỳ thực quên bém mất, sự tình đều do người mù Bắc và Tứ Nương phụ trách, mà vừa nãy Lương Trình nói, bản thân hắn chỉ học theo mà thôi.
Người dối trá, đều chột dạ!
Trịnh Phàm mở miệng nói:
- Đại nhân quá khen rồi, ta cũng chỉ lý luận suông thôi, lý luận suông mà thôi.
- Lý luận suông, giải thích thế nào?
Lý Phú Thắng mở miệng hỏi.
- Ngạch...
Trịnh Phàm.
Lương Trình vào lúc này mở miệng nói:
- Thưa đại nhân, do chủ nhân nhà ta tự mình viết một quyển binh thư.
"..." Trịnh Phàm.
- Binh thư? Hoắc, ta đúng là cảm thấy hứng thú, đám binh lĩnh vũ nhân chúng ta cũng có thể viết sách, không đơn giản không đơn giản, binh thư này gọi là gì?
Lương Trình đàng hoàng trịnh trọng hồi đáp:
- Trịnh Tử Binh Pháp!!!
- Trịnh Tử Binh Pháp???
Lý Phú Thắng vỗ vỗ miệng, tuy nói hắn là một tên đại lão thô thiển, nhưng cũng rõ ràng cái xưng hô “Tử” này, phải nặng cỡ nào?
Tự thêm chữ “Tử” phía sau dòng họ mình, giống như lúc tự giới thiệu mình: Đại nhân, ta họ Trương, ta là thiên tài, các ngươi có thể gọi ta là Trương Thiên Tài.
Rất có cảm giác không biết xấu hổ!
Nhưng đối với vũ nhân mà nói, tâm tình tự nhiên đối lập quan văn, hơn nữa đây vốn là tính trời sinh của vũ nhân.
Cho nên, dưới tư duy của Lý Phú Thắng, cái gọi là “Trịnh Tử Binh Pháp”, từ mặt tên gọi thể hiện sự hoàn toàn tự tin của một tên vũ nhân, đem tất cả loại tín ngưỡng nhã nhặn của văn nhân, hung hăng đạp dưới đất!
Quả nhiên, Lý Phú Thắng… Rất yêu thích!
- Tốt, chờ đánh xong một trận này, ta cũng phải đọc một hồi!
Trịnh Phàm vẫn hơi cảm giác mộng mơ, nói thật, từ khi thức tỉnh trong thế giới này gần một năm, việc đọc sách viết sách, kỳ thực hắn không làm bao nhiêu, cùng lắm tặng cho Lục hoàng tử một ít “Câu vàng”.
Đương nhiên, bởi vì tình hình Yến Quốc và Càn Quốc rất khác nhau, cũng chẳng có thị trường cho kẻ chép văn.
Quan trọng nhất chính là, Lương Trình bình thường vẫn trầm mặt ít lời, hôm nay tự nhiên… Nói hơi nhiều!
Có điều lúc này không phải thời điểm nói những lời âm thầm lặng lẽ lén lút, lúc trước thăm dò đã qua, kế tiếp rốt cuộc nên làm như thế nào, cần cấp tốc quyết định rồi.
Lý Phú Thắng nhìn về phía Lương Trình, nói:
- Chủ nhân ngươi đã từng dạy ngươi, trên chiến trường đâu mới thật sự là then chốt chiến thắng?
Lương Trình nghe vậy, trong đầu hiện ra rất nhiều hình ảnh.
Kỳ thực nói không êm tai, Lý Phú Thắng lấy việc đồ diệt bộ tộc Man tộc trên hoang mạc tạo nên hung danh, nhưng so với Lương Trình, hắn đã đánh quá nhiều trận so với Lý Phú Thắng.
Vấn đề này, giống như một đứa bé đang hỏi một ông già:
Ngươi biết ý nghĩa của cuộc sống là gì không?
Đáp án, trong lòng Lương Trình khẳng định có, nhưng ngày hôm nay mình tạo danh tiếng, nha không, chủ thượng mình mình tạo ra danh tiếng, nếu cứ như vậy, vậy quá… Yêu rồi!
Cho tới cái gọi là Binh pháp Tôn Tử kỳ thực coi như hoàn toàn chép một phần đi ra cũng không có gì ghê gớm, chỉ có người cực kỳ ngây thơ mới cảm thấy chỉ nhìn Binh pháp Tôn Tử sẽ đánh trận được.
Ngày sau, coi như dâng bản Binh thư kia lên, sẽ không gây nên sóng lớn, nếu có sóng lớn vẫn trong tầm khống chế, trước mặt tướng già chân chính, sách này tương đương với những tổng kết vô cùng sâu sắc và thú vị!
- Kính xin đại nhân chỉ giáo.
Lương Trình hồi đáp.
Lý Phú Thắng cười lớn một tiếng, nói:
- Không gì khác, binh cường mã tráng!
Trang 166# 1