Chương 333: Ta Hơi Hưng Phấn
Cũng may, Tổ Đông Thành lập tức rống to ổn định quân tâm, nói đây là một nhánh kỵ binh người Yến thẩm thấu vào, nói đây chính là quân công đưa tới miệng chúng ta rồi!
Sáu ngàn kỵ binh người Yến, trận chiến không nhỏ, nhưng đối với những cậu ấm này mà nói, không tính là cái gì, Yến Càn trăm năm không xảy ra chiến tranh thật sự, đây chính là kiểu người trẻ tuổi mang theo sự tự tin không ra sao, bị xã hội thực tiễn đập vỡ mặt.
Nhưng mà, đợi kỵ binh Yến quân tiếp tục chạy tới, các vị tướng trẻ này đều bắt đầu choáng rồi.
Mẹ nhà nó! Làm sao nhiều Yến cẩu như vậy!
Cho dù Tổ Đông Thành, trong lòng cũng hơi phát lạnh, nếu lúc này dưới trướng hắn là ba vạn Tổ Gia quân, ngược lại hắn có niềm tin dựa vào quân trận vừa chiến vừa lui, chỉ cần tiến vào Thanh Sơn thành, mượn tượng thành, cục diện có thể ổn đinh lại rồi.
Nhưng mà, hắn một mực rõ ràng, Tổ Gia quân dưới trường hắn kỳ thực không chiếm đa số, bây giờ kết trận tại chỗ còn tốt, muốn vừa chiến vừa lui nói không chừng sẽ xuất hiện lỗ thủng bị người Yến nắm lấy, đến thời điểm trực tiếp vọt vào một cái, khả năng…. Rơi vào cục diện tán loạn!
Người đưa tin cầu viện, đã phát ra tứ phương rồi.
Khi hai vạn kỵ binh Yến quân đã tìm đến, đám gia hỏa này hiểu, trừ bỏ cố thủ chờ viện, không còn biện pháp nào khác.
Muốn trách chỉ có trách thúc phụ bọn họ, lại thả hai vạn kỵ binh Yến quân xuôi nam xa như vậy!
Đương nhiên, nếu bọn họ biết người Yến xuôi nam không phải hai vạn kỵ mà là hai mươi lăm vạn kỵ, đoán chừng bị dọa sợ trực tiếp tan vỡ.
Nhưng bây giờ, chí ít, cục diện này vẫn được duy trì.
- Đông Thành, ngươi nói người Yến có đánh không?
Chung Mậu mở miệng nói.
Tổ Đông Thành hít sâu một hơi, nói:
- Có!
Quân trận hìn tam giác, nhìn dựa vào lẫn nhau, nhưng kỳ thực có tính độc lập rất lớn.
Quân ngay phía trước chịu áp lực lớn nhất, lấy thành viên Tổ Gia quân làm nòng cốt, lại dựa vào ba ngàn Tây quân, có thể nói là nhóm lính có tố chất cùng kỷ luật tốt nhất.
Mà hai bên đông tây, phía tây lấy chiến sĩ Bắc Hà quận thêm một ít Tây quân, phía đông thì hoàn toàn do Cấm quân tạo thành.
Lúc trước người Yến thăm dò, bọn họ đang thăm dò ba quân trận này phẩm chất làm sao.
Tổ Đông Thành tin tưởng người Yến hẳn thăm dò ra, quân trận phía đông do Cấm quân tạo thành, lúc đối mặt với người Yến gây áp lực, biểu hiện kém cỏi nhất.
Cảnh này khiến Đậu Quốc Minh và Lạc Hoán đều hơi ngượng ngùng, bĩnh mã dưới trướng mình lại không thể tranh sĩ diện, bọn hắn làm chủ, tự nhiên trên mặt cũng tối tăm.
Có điều, bên trong quân trận phía đông ẩn giấu hơn trăm chiến xa, chiến xa này không phải loại chiến xa các quốc gia ngày xưa kia, mà là loại quân giới được thiết kế đối phó với kỵ binh người Yến.
Lúc dã chiến có thể lấy chiến xa thay thế tường thành, cản trở ưu thế của kỵ binh người Yến.
Mặc khác, ngươi ưu tú nhất bắn nó, đều được Tổ Đông Thành sắp sếp tại vị trí trung ương Cấm quân, lúc trước tuy rằng có mấy đài xe bắn tên thả tiễn, nhưng mà trong quân trận mặt đông, còn cất giấu gần bốn mươi đài xe bắn tên!
Nếu người Yến thật muốn đánh về phía mình, nhất định sẽ chọn địa phương dễ ngoạm nhất, mà đây chính đại lễ Tổ Đông Thành muốn tặng cho người Yến.
Tổ Đông Thành quay đầu, nhìn về phía Đậu Quốc Minh và Lạc Hoán, mở miệng nói:
- Quốc Minh huynh, Hoán huynh, kính xin vào trận động viên bộ hạ, binh quân ta do các ngươi chỉ huy.
Ầy!
Ầy!
Ầy!
Song phương không quan hệ cấp trên, nếu muốn luận tước vị, tước vị của Đậu Quốc Minh còn cao hơn tướ vị Tổ Đông Thành.
Nhưng cả đám vốn là người thông minh, trong tình hình này đương nhiên sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, cho nên chư vị ở đây đêu đem Tổ Đông Thành phụng làm Thống soái, tuân theo mệnh lệnh hắn hành sự.
Bất kể thế nào, bây giờ cục diện nguy cấp, bọn họ nhất định phải gánh vác, muốn tiếp tục sống sót cần phải chờ đợi viện binh hoặc phải đẩy Yến quân lui lại.
- Hàn tướng quân, xin ngươi vào bên trong kỵ binh nghe ta hiệu lệnh!
Hàn Lão Ngũ chắp tay hành lễ.
Trong 3 vạn quân đội này, kỵ binh chỉ có số lượng ba ngàn, hơn nữa phương diện tố chất không đồng đều, tự nhiên không thể thả ra ngoài va chạm với kỵ binh người Yến, chi có thể lưu lại bên trong làm bộ đội cơ động.
- Nghe đồn Thiết kỵ người Yến đệ nhất thiên hạ, mới đầu ta còn không tin, luôn cảm thấy kỵ binh Tây Sơn doanh dưới trướng nhị bá ta tuyệt đối không kém, nhưng hiện tại tận mắt chứng kiến về sau, ta… Hơi tin rồi!
Quân uy người Yến, quả nhiên khiến người ta tặc lưỡi.
Tổ Đông Thành lắc đầu một cái, mở miệng nói:
- Còn chưa khai chiến đây.
Chung Mậu hơi ngạc nhiên nói:
- Đông Thành huynh không tin?
- Không phải, Tây Sơn doanh Tây quân, xưa nay lấy Bắc Khương làm đá mài dao luyện tập, nhưng người Yến ở hoang mạc, vấn chém giết với Man tộc. Man tộc so sánh với Bắc Khương, thế nào?
Chung Mậu lắc đầu cười khổ nói:
- Tự nhiên không sánh được.
Tiếp theo, Chung Mậu lại nói:
- Đông Thành huynh cho rằng trước mắt, chính là Trấn Bắc quân người Yến?
- Gia phụ nhà ta thích quân giới, cho nên thu thấp giáp trụ các loại binh mã Càn Quốc, bao qua ba nước khác, thậm chí còn thu thập một ít quân giới các nước phương tây. Giáp trụ người Yến trước mắt chúng ta, là ám sắc, hoàn toàn khác với giáp trụ Tĩnh Nam quân. Đồng thời, chiến mã người Yến lâm trận tự tĩnh, Chung huynh so với ta hẳn hiểu rõ Linh tính chiến mã, trên chiến trận khí tức xơ xác nghiêm nghị, chiến mã tự nhiên có thể cảm xúc được!
- Xác thực!
- Bởi vậy thấy rõ, nhánh kỵ binh người Yến trước mặt chúng ta, đại khái chính là Trấn Bắc quân, niềm tự hào nhất của người Yến rồi!
Chung Mậu hít sâu một hơi, lại chậm rãi phun ra ngoài, nói:
- Đừng chê cười ta, trong lòng ta sợ cực kỳ, nhưng nghe ngươi nói đó là Trấn Bắc quân, ta lại hơi hừng hực…
- Ha ha.
Tổ Đông Thành cười cợt.
Chung gia có rất nhiều vị tướng môn ngồi trên vị trí thủ tọa Tây quân nhiều năm, tự nhiên không thể vô duyên vô cớ may mắn thôi, từ trong giọng nói của Chung Mậu lúc trước, có thể nhìn thấy huyết tính của con cháu Chung gia.
- Nếu Đại Càn ta không buông thả, thì Đại Càn ta cũng có thể đầy thủ kỵ binh chinh chiến!
Trước đây đánh hải tặc và đánh Thổ Ty hoặc bình diệt loạn tặc khác, kỳ thực chỉ cần quan quân thôi đã đủ.
Huấn luyện nghiêm túc, giỏi về chém giết, sĩ khí đầy đủ, chỉ cần thỏa mãn những điều kiện cơ bản này, tự nhiên thừa sức giải quyết những vấn đề trong quốc nội.
Nhưng trước chiến tranh thật sự, bọn hắn rõ ràng cảm nhận được áp lực bàng bạc do kỵ binh đối phương mang đến, mới khiến lòng người không thể không sinh ra một luồng cảm giác vô lực.
Kỵ binh… Kỵ binh… Chung quy không đủ kỵ binh.
Cuối chiến này… Từ khi mới bắt đầu đã uất ức!
Chung Mậu nghe vậy, thở dài.
Nói thật, địa phương như người Yến kia thích hợp nuôi ngựa, nói Đại Càn ta không nuôi được mã, lừa gạt ngừa ngoài còn được, nhưng đối với người trường thành trong quân đội từ nhỏ như họ, đánh chết cũng không tin.
Trang 168# 1