Chương 334: Chiến (Thượng)
Những năm trước đây, triều đình không phải không bỏ đại giới, nhưng kết quả chỉ là một mớ lông gà.
Phương diện quân lương tự nhiên phân phát đủ, nhưng binh ngạch không nói hoàn toàn không có, dáng vẻ một thành hoặc năm thành, đã khiến đám quan gia kia chấp nhận được.
Tam biên bên kia, chí ít còn hơn sáu mươi vạn đại quân, Cấm quân tùy tiện lôi ra được ba, bốn mươi vạn.
Không cần vận dụng Tây quân, càng không cần điều binh từ đông nam, cũng không cần chiêu mộ dân quân, Đại Càn tùy tiện có thể huy động gần trăm vạn đại quân, gót sắt Đại Yến có thể làm được gì?
- Lần này người Yến hung hăng, phụ thân và thúc bá bọn họ bên kia, hẳn gặp phải áp lực rất lớn.
Tổ Đông Thành nói.
- Đông Thành huynh, ngươi và ta trước mắt nên suy nghĩ gánh vách đợt sóng người Yến này.
- Chống không nổi thì chống không nổi, ngươi và ta suy nghĩ nhiều thì có ích lợi gì? Cũng không nghĩ ra binh mã đến.
- Đông Thành huynh quả thực hào hiệp.
- Chung huynh, nếu ngày sau có cơ hội, có thể du lịch phía đông nam, nhìn biển rồi sẽ khác.
- Làm sao, chẳng lẽ Đông Thành huynh nhạo báng ta sao?
- Đến lúc này, cầm phải lắm mồm một ít, bằng không kế tiếp không có cơ hội rồi.
Tổ Đông Thành mở miệng nói:
- Quan Tây lão.
Chung Mậu thì lập tức đáp lại:
- Hải vương bát.
- Ta nín rất lâu rồi!
- Ta cũng vậy.
Cái này đều là xưng hô bình thường của các trưởng bối nói chuyện đùa với nhau, nói chung phải dùng bí danh mới thuận miệng, tiện thể cho thêm ít mùi kỵ thị vùng miền, nó mới có mùi!
- Ha ha ha ha...
Hại vị thiếu tướng chủ đồng thời cười to.
Bốn phía, trên mặt các binh sĩ mang theo vẻ căn thẳng, nội tâm vì vậy mà bình tĩnh không ít.
- Đông Thành huynh, người Yến động!
Hổ!
Hổ!
Hổ!
Kỵ binh người Yến bắt đầu động, bốn phía chỉ nghe thấy tiếng móng ngựa, dường như ngàn vạn trống đồng thời vang lên, tiếng như lôi bạo, thế như cuồng vũ!
- Mẹ nhà nó, Yến cẩu, ngươi đến, gia gia chờ ngươi!
Chung Mậu hét lớn.
Loại không khí khủng bố này chèn ép xuống, muốn bảo trì tâm thái bình thường quá khó khăn, cho nên phương thức này phát tiếp giảm tỉa áp lực là một lựa chọn không tồi.
Tổ Đông Thành thì giục ngựa về phía trước, nâng lên trường đao trong tay của mình, hô:
- Bình Nam quân!
Tất cả Tổ Gia quân bên trong quân trận phía trước đồng thời hô to:
- Vạn thắng!
- Vạn thắng!
- Vạn thắng!
Tổ Gia quân tự nhiên không thể gọi Tổ Gia quân, tuy rằng người tinh tường đều rõ ràng, nhánh quân đội này thuộc về Tổ gia, đánh sâu sắc sức ảnh hưởng của Tổ gia, nhưng chư vị tướng công và quan gia trên triều đình muốn nhánh quân đội này phân hoá, Tổ gia trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp gì.
Có điều, bản thân hắn dưới con mắt mọi người lâm trận, lại gọi "Tổ Gia quân", vậy thực sự quá phạm kỵ húy rồi.
Đãi ngộ nơi này, so với hai vị Hầu gia Trấn Bắc Hầu và Tĩnh Nam Hầu tại Nam Vọng thành, thật sự quá chênh lệnh rồi!
Hai vị Hầu gia có thể đối mặt mấy trăm ngàn quân dân Yến Quốc quỳ lạy chuyện trò vui vẻ, không cần lo lắng cái gì Đế Vương nghi kỵ.
Nhưng bọn họ không giống!
Ngay cả Chung tướng công và Tổ Trúc Minh, cũng không dám ương ngạnh như vậy.
Cát bụi dài đằng đẵng… Không bao lâu, tất cả tất cả, đều khôi phục yên tĩnh.
Trên chiến trường tự nhiên không thể lặng yên, không hề có một tiếng động, nhưng lúc này bình tĩnh, lại làm cho mọi người không khỏi sốt sắng lên, lúc này bên tai chỉ nghe được tiếng hít thở của mình.
Rốt cuộc, Yến quân động!!!
- Chung huynh, ngươi mau chóng lĩnh năm trăm Tây quân đi quân trận phía đông giúp bọn họ ổn định trận hình, để ngừa...
Đột nhiên, lời của Tổ Đông Thành kẹt lại, bởi vì hắn phương hướng chủ công của người Yến, không phỉa quân trận phía đông… Mà chính chính là chủ trận do Tây quân và Tổ Gia quân tạo thành!
- Làm sao... Làm sao dám!
Chung Mậu cũng hơi kinh ngạc, kinh hô:
- Người Yến muốn xung quân trận trước!
…
Trong mắt Lý Phú Thắng, tia máu màu đỏ bắt đầu nằm dày đặc, hắn cầm mã sóc, chỉ hướng về phía trước, nhắm ngay về phía quân trận nghiêm ngặt nhất của Càn quân, hét lớn:
- Xung phong!
Phía sau Lý Phú Thắng, hơn một ngàn kỵ sĩ xung trận cùng rống to:
- Tiến lên không lùi!
Lý Phú Thắng giơ mã sóc lên cao.
- Phá trận!
Bốn phía, ngàn vạn kỵ sĩ Trấn Bắc quân xách động chiến mã dưới khố bắt đầu vọt lên hô to:
- Chắn chắn phải chết!
Kỵ binh, xác thực động, cũng không phải chỗ xung trận của Lý Phú Thắng, mà nhắm vào hai bên trận doanh, tổng cộng sáu ngàn kỵ binh bắt đầu gia tốc.
Đối với kỵ binh mà nói, khoảng cách trên chiến trường vô cùng quan trọng, chiến mã cần tăng tốc độ lên, nhất định cần phải có đầy đủ khoảng cách gia tốc.
Kỵ binh không thể vọt lên, giống như mục tiêu sống.
Phim điện ảnh hậu thế về chiến tranh cổ đại vì truy cầu nhãn quan, cho nên thường thường xuất hiện hình ảnh kỵ binh xung phong trên quy mô lớn, sau đó rút đao trên lưng ngựa chém giết lẫn nhau.
Mà trên thực tế, phương thức sử dụng kỵ binh hữu hiệu nhất chính là dùng tốc độ khủng bố của nó xông tới.
Thông thường, một lần xông tới về sau, mới bắt đầu phát động một vòng xung phong mới, vòng đi vòng lại mấy lần, đây mới là phương thức triển khai kỵ binh chính xác nhất.
Có điều, để làm được trình độ như thế này, phải yêu cầu tố chất độ đội cực cao, nếu quân đội không có kỹ luật, hoặc không có tổ chức, cộng thêm chiến mã không tốt, khả năng phát động một lần xung phong về sau, chẳng khác gì ném trứng gà lên tường, không thể thu lại được.
Tố chất của Trấn Bắc quân, Trịnh Phàm tự mình lĩnh hội qua, đối với điểm này hoàn toàn không lo lắng, kỵ binh hai bên đều động, nhưng vị trí trung quân này vẫn bất động.
Trịnh Thủ bị là người trưởng thành, không giống loại hài tử chưa trưởng thành như Lương Trình muốn cầm mã sóc chạy phía trước đi chơi.
Cho nên Trịnh Thủ bị ở ngay đây, tỉ mỉ "Nắm toàn bộ đại cục".
Hơn ba ngàn kỵ hai bên trực tiếp đâm nghiêng hướng về quân trận đầu tiên.
Đây chính là quân trận “Tinh nhuệ” nhất bên trong ba quân trận Càn quân.
Tổ Gia quân lấy quân kỷ và quân trận dương danh Đại Càn, đây là một nhánh quân đội mới quật khởi, bọn họ cũng có tư tin và kiêu ngạo của mình.
Nhưng mà, đối mặt với gót sắt cuồn cuộn, trong lõng mỗi binh sĩ đều xuất hiện tâm tình hoảng loạn.
Hải tặc, hải tặc nhiều đến đâu, mạnh mẽ đến đâu cũng không thể đến trình độ này!
- Trường thương, ép!
- Bạch! Bạch! Bạch!!!
Thủ hạ cầm trường thương đằng trước ngồi xổm, trường thương trong tay nghiêng hướng lên trên, phía sau chống đỡ ở trên mặt đất, bọn họ lấy thân thể máu thịt xây thành bụi gai, ngăn cản Thiết kỵ xung phong phía trước.
Cánh tay phải xếp sau trường thương, tay trái phụ trách cố định và điều chỉnh phương hướng, mũi thương hướng về phía trước.
Mũi thương lít nha lít nhít như giáp xác ngoài quân trận.
Có điều trong lòng bọn họ, không ít người, tay chân đã phát run rồi.
Trang 168# 2