Chương 338: Đoạt Công!
Khi Xung trận doanh thành công đem tiền trận Cấm quân cắt chém thành hai nửa, toàn bộ hệ thống trận thế của tiền trận Càn quân đã tuyên cáo tan rã, bốn phía các bộ kỵ binh lại thuận thế mạnh mẽ nhảy vào, khiến cả Càn quân rốt cuộc rơi vào tan vỡ!
Nhớ lúc đầu, kỵ binh Thúy Liễu bảo đối mặt với Lang Thổ binh đuổi ra ngoài thành, một trận kia đánh vô cùng vui sướng, bởi vì Lang Thổ binh không rải qua giáo dục tác chiến với kỵ binh.
Trước mắt nhánh Càn quân này, kỳ thực biết kỵ binh đáng sợ, bọn họ cũng làm ra lựa chọn và phán đoán cực kỳ chính xác.
Nhưng hết cách rồi, đầu tiên, song phương trên phương diện nhân số không hề chênh lệnh nhiều, ba vạn bộ binh đối đầu hai vạn kỵ binh, mà bộ binh vốn chịu thiệt.
Đồng thời, cái bọn họ đối mặt, chính là nhánh Thiết kỵ cường đại nhất thế giới này!
Trịnh Phàm không khỏi hơi xúc động, bởi vì hắn phát hiện, mặc dù Lý Phú Thắng mắc bệnh tâm thần, nhưng ánh mắt đánh trận của người này, cực kỳ độc ác.
Hắn không lựa chọn ngoạm ăn quân trận phía đông, mà lựa chọn gặm đoạn xương cứng nhất này.
Đây không phải vũ nhân tranh ngụm khẩu khí, hoặc đơn thuần muốn truy cầu khiêu chiến.
Bởi vì sự thực đã chứng minh, khi tiền trận Càn quân tan vỡ, tuy quân trận phía đông vẫn có thể bảo trì trạng thái lay động như cũ, nhưng cuối cùng vẫn tan vỡ.
Tiếp theo, quân trận phía tây rất vững chắc vẫn chưa chịu đựng áp lực quá lớn, cũng tan vỡ.
Người ta có tâm lý đám đông, mà ở trên chiến trường, khi tâm tình người ta nằm ở một loại trạng thái cực kỳ phấn khởi và căng thẳng, hắn rất rất khó bảo trì năng lực suy nghĩ rõ ràng, sau đó còn dư lại một loại bản năng… Tuân theo đám đông.
Người khác chạy? Ta nên làm gì? Ta cũng chạy a!
Phản ứng dây chuyền, dĩ nhiên hình thành, người không muốn chạy bị người chạy trốn mang theo, tất cả chỉ có thể chạy trốn, Càn quân, toàn tuyến tan vỡ!
Kỳ thực, từ lúc khai chiến đến hiện tại, Càn quân thương vong chỉ mất mấy ngàn người.
Nhưng điều này dẫn đến ba vạn đại quân toàn diện vỡ bàn.
Mà khi bộ binh vỡ bàn, mất đi chế độ xây dựng về sau, kỳ thực đã tương đương với bầy cừu non chỉ chờ làm thịt.
Lương Trình từng nói, trong chiến tranh nhiều lúc thương vong chính diện trên chiến trường chiếm tỷ lệ rất nhỏ, thương vong chân chính do một bên vỡ trận bị một phương khác tới đánh tạo thành.
Sau đó, kỳ thực chính là thời gian Trấn Bắc quân tiến hành săn bắt.
Cái này, đúng là một hồi săn bắn, trước đem con mồi tiến hành xua đuổi, lại tiến hành trêu chọc con mồi, sau đó để nó uể oải, cuối cùng một lần đánh đổ dũng khí của con mồi.
Đây là chiến thuật của Trấn Bắc quân, đồng thời cũng là nghệ thuật của chiến tranh.
Người và động vật, ngươi muốn nói khác nhau, sự khác nhau kia rất lớn, nhưng một số thời khắc kỳ thực đúng là xấp xỉ.
Vị trí trung quân bắt đầu động, lúc trước Trịnh Thủ bị không nhìn vị thân binh cầm mã sóc kia, nhưng lúc này hắn không tiện tiếp tục ngồi tại chỗ xem cuộc vui, vậy quá dễ thấy rồi!
Quan trọng nhất chính là… Trịnh Thủ bị thích phân đoạt cướp đầu người nhất!
Kỵ binh trung quân không theo đồng đội xung kích về phía trước, mà lựa chọn từ cánh vượt qua, Càn nhân tan vỡ, bắt đầu chạy trốn về phía nam.
Mà lúc này, trung quân trực tiếp phát động xung phong về phía Càn nhân chạy trốn, trực tiếp cắm vào!
Trong lúc nhất thời, Càn binh bị giết bị đến người ngã ngựa đổ.
Cái này dường như đánh rắn đánh giập đầu, triệt để đánh tan rơi khả năng Càn quân muốn một lần nữa tụ hợp nổi, hoàn toàn quấy rồi khả năng tụ hợp của bọn hắn.
- Ta chém!
Tuy rằng Trịnh Thủ bị đã học xong bậc đại học, nhưng vào lúc này không ngừng dùng hai chữ này để biểu đạt tâm tình của mình.
Thế này sao là đánh trận, chuyện này quả thật giống việc dùng dĩa cắt bít tết trong bữa cơm Tây.
Tinh chuẩn, tinh xảo!
Hai thứ này một khi đến cực hạn, chính là một loại vẻ đẹp, một vẻ đẹp thuộc về chiến tranh!
Có điều, đẹp về đẹp, chấn động về chấn động, khi kỵ binh Trấn Bắc quân bên người bắt đầu giết đỏ cả mắt, liều mạng chém giết Càn binh chạy tán loạn trong tầm mắt của mình.
Trịnh Phàm lại chủ động thoát ly khỏi loại tâm tình phấn khởi này, làm chuyện chuyên nghiệm có thâm niên.
Trịnh Thủ bị rõ ràng, đầu Càn binh phổ thông không đáng giá, không phải Trịnh Thủ bị chê chân muỗi không lọt mắt, mà lần này không mang kỵ binh Thúy Liễu bảo ra, dựa vào hai người hắn và Lương Trình đi chém, các ngươi có thể chém được bao nhiêu?
Muốn chém, phải chém cá lớn!
Cùng là một cái đầu, nhưng đầu của Phúc Vương có thể bù đắp được hai ngàn Lang Thổ binh!
Đầu tiên phải tìm người cưỡi ngựa!
Kỳ thực, bộ binh chạy trốn rất dễ chém, ngươi giục ngựa đuổi tới, chém một đao phía sau lưng hắn, ngươi bị chém không chết cũng bị ngã lăn lộn trên mặt đất.
Nhưng tướng quân Càn nhân, hẳn cưỡi ngựa!
Cho nên, tầm mắt Trịnh Thủ bị vẫn đảo quanh bốn phía, tìm Càn binh cưỡi ngựa.
Có điều, quét một vòng, bên trong đám cưỡi ngựa không có người mặc giáp trụ như Đặng Tử Lương lúc trước.
Mẹ, tướng lĩnh Càn quân đều nghẹo mạt rẹp sao, ngay cả một bộ giáp trụ phong cách dễ nhìn cũng không dám mặc!
Có điều Trịnh Thủ bị còn có những biện pháp khác, đó chính là xem chiến mã người ta.
Được lợi thế khi mới thức tỉnh đã ở Bắc Phong quận, hắn đã tiếp xúc kỵ binh từ rất sớm, thời gian dài như vậy thấm vào, Trịnh Thủ bị đã có khả năng phán đoán phẩm chất chiến mã không tệ!
Tìm chiến mã tốt, tìm lương câu!
Đột nhiên, Trịnh Phàm nhìn thấy trong tầm mắt, có một chiến mã đỏ thẫm đang gào thét đi.
Đó là cá lớn!
Trịnh Thủ bị lập tức giục ngựa xông qua, bộ binh Càn quân bên người trực tiếp bị hắn bỏ qua, không thèm nếm xỉa tới.
Nhưng mà, chờ khoảng cách rút ngắn một ít về sau, trong lòng Trịnh Thủ bị hơi chần chờ, vị Càn binh thúc ngựa chạy kia, thể trạng lớn quá đáng, đặc biệt cánh tay kia, cảm giác không khác gì tay vượn.
Phía trước, có một tên kỵ sĩ Trấn Bắc quân vừa ném lăn một tên binh sĩ, thuận thế cầm đao đón nhận con “Cá lớn” kia.
Ai ngờ cá lớn kia lại một đao chém xuống, trực tiếp ngăn cản mã tấu trong tay kỵ sĩ Trấn Bắc quân kia, lập tức dùng một cước đạp trúng bụng ngựa đối phương.
Ầm!
Chiến mã mang theo kỵ sĩ trực tiếp bị đạp rời mặt đất chếch bay ra ngoài.
- Sùng sục!
Trịnh Phàm theo bản năng mà nuốt ngụm nước miếng, lập tức ghìm lại dây cương dưới khố mình.
Con cá lớn này, không dễ trêu.
Hàn Lão Ngũ tựa hồ có cảm ứng, quay đầu lại liếc mắt nhìn Trịnh Thủ bị, tựa hồ dự định chờ Trịnh Thủ bị xông lên lại lật tung Trịnh Phàm lên, sau đó sẽ chạy thoát.
Nhưng nhân vật có thể được Tiết độ sứ thu làm rể hiền, làm sao đơn giản?
Tuy rằng trước mắt Càn quân thất bại, nhưng bản lĩnh trên người Hàn Lão Ngũ hắn vẫn còn!
Bên trong đám chỉ huy kia, bàn về bản lĩnh chém giết trên chiến trận, chỉ có tên Lạc Hoán am hiểu dùng trường thương có thể giao thủ với hắn mấy chục hiệp, còn lại không đủ xem…
Nhưng mà, để Hàn Lão Ngũ hơi kinh ngạc chính là, tên kỵ sĩ Yến nhân lúc trước vẫn theo sát sàn sạt mình, sau khi mình dừng lại, cũng dừng lại, cách nhau hai mươi mét.
Sau đó, tên kỵ sĩ Yến nhân kia không thèm nhìn mình, bắt đầu giục ngựa xoay vòng vòng tại chỗ...
Trang 170# 2