Chương 339: Tổ Đông Thành
Hàn Lão Ngũ nhất thời kinh ngạc không ngớt, lúc này rõ ràng biết không được trì hoãn, cho tiếp tiếp tục giục ngựa bắt đầu chạy trốn.
Chạy trốn một khoảng cách về sau, Hàn Lão Ngũ còn quay đầu về liếc mắt nhìn, phát hiện vị kỵ sĩ Yến nhân kia vẫn còn đứng chỗ đó, thấy mình nhìn hắn, đối phương thoạt nhìn hơi bất mãn vung vung tay, như đuổi một con ruồi, giục mình lăn nhanh lên!
Kẻ này, thực sự quá mức hung hăng rồi!
Trong lúc nhất thời, trong lòng Hàn Lão Ngũ có một loại phẫn nội bị khinh bỉ, đối phương cảm giác mình không đủ phân lượng, chẳng đáng giết mình sao?
Kém chút, Hàn Lão Ngũ muốn giục ngựa quay đầu lại quyết đấu với tên Yến cẩu dám xem thương hắn.
Nhưng mắt thấy kỵ binh Yến nhân bắt đầu khuếch tán đuổi tới, Hàn Lão Ngũ vẫn khẽ cắn răng, tiếp tục giục ngựa chạy trốn.
Mà Trịnh Phàm bên kia còn chưa rõ ràng lắm mình vừa mới đi một lượt trước Quỷ Môn quan, xác nhận con cá lớn kia mình một người đơn chém dễ dàng bị phản sát về sau, Trịnh Thủ bị bắt đầu tìm kiếm mục tiêu mới.
Trịnh Thủ bị không cảm giác mình túng, mà chiến thắng đã định, lúc này ngươi đi mạo hiểm vạn nhất ngỏm rồi, chẳng phải quá ngu sao?
Ngay lúc Trịnh Phàm bắt đầu một lần nữa tìm tòi bốn phía, không biết một mũi tên phóng tới từ nơi nào, thậm chí không biết tên lạc do Càn binh hay binh sĩ Trấn Bắc quân bắn, may mắn thế nào bắn trúng mông ngựa dưới khố Trịnh Phàm.
Lúc này chiến mã dưới khố Trịnh Phàm phát nộ, đầu tên thân ngựa một bên, sau đó bắt đầu hướng về nghiêng phía trước bắn vọt tới.
Vọt đi không được bao xa, Trịnh Phàm nhìn thấy một con ngựa trắng lại đây, hai con ngựa may mắn thế nào va chạm cùng một chỗ.
Ầm!
Khóe mắt Trịnh Phàm dư quang, nhìn thấy bên hông kỵ binh Càn nhân này treo ngọc bội, bên dưới ngọc bội còn mang theo tua dài.
Mẹ nó!
Cá lớn, lại là một con cá lớn!
Hơn nữa vẻ mặt người này, vô cùng hoang mang, đây là một con cá lớn bị kinh sợ!
Trịnh Phàm không chút do dự thả trên người một đạo hắc quang, cầm đao chém về phía người kia, lúc này thân ngựa hai người đã dán vào nhau, thân thể ngươi gần như sát nhau, ngươi trừ bỏ chém hắn ra không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng mà, Tổ Đông Thành rốt cuộc theo cha xuất chinh từ nhỏ, va vấp với chiến trường, cho dù lúc này hồn vía lên mây, dù cho lúc này đúng là đang hốt hoảng bỏ chạy, nhưng người ta từ nhỏ đã rèn luyện được bản lĩnh.
Khi trên người Trịnh Phàm thả ra hắc quang, trên người Tổ Đông Thành cũng thả ra bạch quang.
Nhìn sợn sóng khí huyết, Trịnh Phàm rõ ràng thực lực đối phương tương tự mình, dáng vẻ phòng chửng Bát phẩm hoặc miễn cưỡng Thất phẩm.
Nhưng mà, tuy rằng nửa năm qua Trịnh Phàm theo Lương Trình và Tiết Tam hỗ trợ trải qua chém giết, nhưng trải nghiệm chân chính trải qua chém giết cửu tử nhất sinh, so với vị thiếu chủ tướng trước mắt này, vẫn còn chênh lệch nhiều!
Cho nên, khi đao Trịnh Phàm chém tới, đối phương căn bản không cần múa đao, mà thân thể nằm về phía sau, mã tấu Trịnh Phàm chém về phía trên giáp trụ đối phương, hơn nữa đúng vào vị trí Hộ Tâm kính.
Đao chém ra một mảnh trên giáp trụ đối phương, kỳ thực xấp xỉ phá giáp, lại không thể tiếp tục thâm nhập sâu sát thương đối phương, mà tay của đối phương lại thừa cơ nắm lấy cánh tay Trịnh Phàm.
Vù!
Trịnh Phàm chỉ cảm giác mình cả người bị hất lên, sau đó té ngã trên mặt đất, lúc rơi xuống đất, tay trái Trịnh Phàm chống xuống đất, lúc này lòng bàn tay truyền đến một trân đau nhói, hiển nhiên mài hỏng đến tàn nhẫn, đồng thời cổ tay cũng bị chẹo một cái.
Mà bên kia, Tổ Đông Thành cũng không thừa cơ muốn mạng Trịnh Phàm, vào lúc này hắn chỉ là một tướng lĩnh chạy trốn, hắn không thể trì hoãn thời gian.
Cho nên, ném Trịnh Phàm khỏi chiến mã về sau, Tổ Đông Thành hai chân giẫm vào bàn đạp, thân hình một lần nữa ngồi vững vàng, mà nối tiếp giục ngựa chạy vọt về phía trước trốn.
Hai con cá lớn liên tiếp chạy trước mặt mình rồi?
Hơn nữa, ngọc bội bên hông người trẻ tuổi này, đã nói rõ thân phận và địa vị đối phương không đơn giản.
Trịnh Phàm đưa tay thò vào bộ ngực mình, lấy tảng đá Ma Hoàn kia, trực tiếp ném tới Tổ Đông Thành còn chưa kịp kéo dài khoảng cách, đồng thời hô:
- Thất bại nhi tử!
Vèo!
Người ngoài nhìn thấy, Trịnh Phàm chỉ cầm lấy một tảng đá đập về phía kẻ địch.
Nhưng mà, tốc độ khối đá này thật sự quá nhanh, ngay cả mũi tên rời cung, cũng không nhanh thế này.
Tổ Đông Thành chỉ cảm giác mình phía sau tựa hồ truyền đến thanh âm phá không, trong lòng báo động đột ngột sinh ra, nhưng không chờ hắn kịp phản ứng gì, tảng đá Ma Hoàn đã đạp vào phía trên giáp trụ sau lưng hắn.
Ầm!
Dường như có người vung búa lớn, mãnh mẽ đập trên người ngươi, cả người Tổ Đông Thành bị đập bay ra ngoài, tàn nhẫn ngã xuống đất.
Trịnh Thủ bị lập tức bò dậy, không lo được bàn tay mình đã gần chẹo, nhanh chóng chạy tới.
Tổ Đông Thành giẫy giụa muốn đứng dậy, nhưng phát đập vừa rồi, xương cốt trên người hắn bị gãy không biết bao nhiêu cái, chỗ chết người nhất chính là, khi huyết quanh người hắn bị đập tản đi, trong lúc nhất thời, căn bản không thể vận chuyển được.
Hắn không cam lòng quay đầu nhìn về phía một bên khác, hắn thấy Yến nhân bị mình lật tung ngã ngựa, nhanh chóng chạy về phía mình.
Gần rồi! Càng ngày càng gần rồi!
- Ta chính là…
Trịnh Thủ bị một cước đạp qua, trực tiếp đá vào đầu Tổ Đông Thành.
Ầm!
Tổ Đông Thành chỉ cảm thấy não bộ dính một đòn đòn nghiêm trọng, cả người lúc này bất tỉnh, bất tỉnh nhân sự.
Trịnh Phàm thì nhìn bàn tay lúc trước ngã lăn xuống đất, bàn tay máu thịt be bét bị lau đến khi cơ hồ chỉ chạm nhẹ thôi đã cảm giác nứt cổ tay rồi!
Hắn nhổ một ngụm nước bọt trên mặt đất, mắng:
- Bà nhà ngươi!
…
Bốn phía, đâu đâu cũng có binh lĩnh Càn quân chạy trốn, có kỵ sĩ Trấn Bắc quân đang đuổi giết họ, có quân sĩ Càn quân quỳ xuống đến khẩn cầu đầu hàng, nhưng chờ đợi bọn họ, lại là một đòn mã tấu không chút lưu tình.
Đây là binh mã Lý Phú Thắng, đây là binh mã của người điên, bọn họ đã quen với phương thức xử lý không chút lưu tình này, Lý Phú Thắng kia hai mắt đỏ bừng làm sao không phải là khắc họa nội tâm chân thực của bọn họ.
Có điều đối với những này, Trịnh Phàm không đáng kể, hắn cũng lười đi quản, chiến tranh lãnh huyết tàn khốc như vậy, đồng thời hắn cũng rõ ràng, một nhánh quân đội lấy phương thức tấn công chớp nhoáng lướt qua phòng tuyến của đối phương, tiến vào phúc địa đối phương, bắt tù binh là một chuyện vô cùng xa xỉ, bọn họ căn bản không có tinh lực đi sắp xếp và khống chế bọn họ.
Mà ngày mai, Lý Phú Thắng và binh mã dưới trướng hắn tiếp tục xuôi nam, cũng không thể mang theo những phiền toái này.
Có điều, binh sĩ phổ thông là binh sĩ phổ thông, nhưng tướng lĩnh và quý nhân phe địch, khẳng định không gây phiền toái cho hàng ngũ.
Có điều bởi nhánh binh mã này mang tính đặc thù, tựa hồ tất cả đều bị chủ tướng cảm hoá thành người điên khát máu, cho nên mới để Trịnh Phàm nhặt được đại cơ hội!
Trịnh Phàm đưa tay, giật khối ngọc bội bên hông Tổ Đông Thành xuống.
Đời trước, Trịnh Phàm không thích chơi ngọc, đối ngọc thạch cũng không cái gì nghiên cứu, có điều đời này tỉnh lại trên thế giới này, ngươc lại thường thường đụng phải thứ đồ chơi này.
Tứ Nương đối với phương diện này rất tâm đắc, mỗi lần hầu hạ hắn về sau, đều tán gẫu vài câu về chủ đề này.
Có điều, cho dù miếng ngọc bội kia đối với tay mơ như Trịnh Phàm, cũng có thề nhìn ra nó vô cùng quý giá.
Chà chà chà.
Trang 171# 1