Chương 348: Thanh Sơn Thành!
Đại quân ra khỏi thành.
Lần này, tốc độ hành quân không khuếch đại như lần liên tục xuyên qua phòng tuyến Tam biên Càn Quốc, nhưng có thể nói tương đối kiềm chế rồi.
Thứ nhất, sau chiến đấu, không cần thiết khiến bản thân mình mệt mỏi.
Thứ hai, cũng thuận tiện để đại quân Tam biên Đại Càn, để chờ bọn hắn thuận lợi truy kích.
Tối hôm qua, người mù Bắc có hưởng thụ cảm giác làm tân lang không, Trịnh Phàm không rõ ràng, cái Ma Vương khác cũng không rõ.
Rất không công bằng chính là, người mù có thể "Nhìn trộm" tất cả những người khác, nhưng người khác thì không cách nào đi nhìn trộm hắn.
Cho dù ngươi muốn lén lút bò đến nhìn trộm lều vải bên kia, cũng không cách nào tránh thoát người mù tra xét.
Tiết Tam cưỡi ngựa cùng Trịnh Phàm song song, nhỏ giọng nói:
- Chủ thượng, theo kinh nghiệm của thuộc hạ, tối hôm qua khẳng định người mù Bắc không làm cái gì, sáng sớm hôm nay tiểu nương tử kia còn bước đi rất bình thường.
Trịnh Phàm cười nói.
- Nói không chừng của người mù Bắc là cái tăm, còn của ngươi là lang nha bổng.
- Ồ, khà khà khà!
Tiết Tam cười tượng đến khuôn mặt ngu si dài ra một mét kia, chỉ cảm thấy lời này của chủ thượng thật êm tai!
Đại quân rời Trừ Châu thành xa dần về sau, Lý Phú Thắng ra một đạo quân lệnh, mệnh lệnh Trịnh Phàm đi giám thị Thanh Sơn huyện trước.
Đánh hạ Trừ Châu thành, để toàn quân có được lượng tiếp tế dồi dào, Yến quân cũng không tẻ nhạt đánh hạ tất cả thành trì, cũng bởi vậy trong quá trình đại quân tiến lên, sẽ bỏ mặc một số thành trì Càn Quốc tồn tại.
Nhưng bảo đảm trên đường di chuyển của đại quân không bị quấy rầy, cho nên sẽ đơn độc phái một đạo nhân mã đi nhìn chằm chằm tòa thành kia, như một lời cảnh bảo Càn quân trong thành chớ lộn xộn, hai là giúp đại quân yểm trợ từ xa.
Yến nhân cơ bản đều là kỵ binh, cho nên có thể tùy hứng hung hăng như vậy, rõ ràng một đám cường đạo bước vào nhà chủ nhân, lại có thể gióng trống khua chiêng cảnh cáo chủ nhân trong nhà đừng động.
Việc này vẫn do các bộ luân phiên làm, cần căn cứ số lượng binh lính trong thành trì mà phân phối binh mã.
Lần này đến phiên quân bộ Trịnh Phàm.
Nhận quân lệnh về sau, Trịnh Phàm suất dưới trướng 2,500 kỵ trực tiếp thoát ly đội ngũ đại quân, chạy chếch hướng tây băng băng ba mươi dặm, đi đến ngoại vi Thanh Sơn thành.
Cuộc chiến ngày hôm quan, Thanh Sơn thành kém chút trở thành một điểm quyết định, bởi vì phát hiện có điểm không đúng về sau, Tổ Đông Thành từng hạ lệnh binh mã áp sát Thanh Sơn thành.
Nói thật, một khi nhánh binh mã này tiến vào Thanh Sơn thành, cho dù tường thành Thanh Sơn thành không cao lắm, phương diện phòng thủ của thành không hoàn thiện, nhưng Lý Phú Thắng cũng không đến mức điên cuồng hạ lệnh quân sĩ Trấn Bắc quân đi công thành.
Khi bóng dáng kỵ binh Thúy Liễu bảo xuất hiện trong tầm mắt quân phòng thủ Thanh Sơn thành, trong thành tự nhiên xuất hiện tiếng chiêng trống mãnh liệt, có thể nhìn thấy rất nhiều người chạy đến trên tường thành, cả tòa Thanh Sơn thành, như gặp đại địch!
Mà thủ lĩnh đại địch chính là Trịnh Thủ bị!
Hắn đã ngồi xuống, cầm trong tay một khối đào mềm, vừa ăn vừa uống nước.
Bên cạnh Trịnh Phàm có người mù Bắc và Tứ Nương.
Hắn chỉ theo quân lệnh phụ trách giám thị tòa thành này, để phòng ngừa quân Thủ bị tòa thành này sẽ phái bộ đội cỡ nhỏ hành động đột kích gây rối gì đó, chứ không phải để minh, cho nên tâm tình của Trịnh Thủ bị rất thả lỏng.
- Hôm quan Càn quân thất bại thảm hại, Thanh Sơn thành hẳn nhận được tin tức rồi!
Người mù nói.
- Tất nhiên.
Trịnh Phàm vỗ tay một cái, Tứ Nương rất tri kỷ dốc túi nước hướng xuống để chủ thượng mình rửa tay.
Thanh Sơn thành cách chiến trường gần như vậy, mà sau khi đánh thắng, Yến quân lại lùi lại Trừ Châu thành nghỉ ngơi, quan chức và thủ binh trong Thanh Sơn huyện có ngu ngốc hơn nữa cũng không thể ngốc đến mức không phái người đi ra điều tra tình huống bên ngoài.
Dấu vết chém giết mấy vạn người, thây chất đầy thành đống trên bình nguyên, làm thế nào cũng không thể dấu được, trong trận chiến ngày hôm qua, tuy rằng phần lớn Càn quân đều bị diệt, nhưng vẫn có Càn binh vận khí không tệ trốn thoát, bên trong Thanh Sơn thành này khẳng định có đào binh tới.
- Kỳ thực, lấy công lao của chủ thượng, đã sớm đủ công huân để thăng chức tham tướng rồi!
Người mù Bắc nói.
- Gấp cái gì, then chốt là Tĩnh Nam Hầu, có ý cố ý ép ta!
Nếu muốn làm tham tướng, lúc trước trực tiếp theo Trấn Bắc Hầu tự nhiên có.
Có điều loại co ép này của Tĩnh Nam Hầu, trong lòng Trịnh Phàm ngược lại không hề bất mãn, bởi vì hắn có thể nhìn thấy tâm ý đề bạt mình của Điền Vô Kính, hi vọng mình có thể tích lũy lâu dài hơn.
- Chủ thượng có thể nghĩ thoáng ra, đó là tốt nhất, thuộc hạ cảm thấy, ý của Tĩnh Nam Hầu hẳn ngày sau muốn sắp xếp cho chủ thượng một chức vụ có thể chống đỡ một phương, chí ít cũng là chủ tướng trong một trấn một phương. Cho nên chúng ta cần phải kiếm thêm nhiều quân công hơn nữa, cái này liên quan mật thiết đến vị trí chúng ta được phân phối sau này.
Người mù Bắc cười cợt nói:
- Nếu có thể trực tiếp phân phối đến Trừ Châu thành, vậy thì chẳng còn gì bằng.
Nếu chiến sự Đại Yến thuận lợi, Càn Quốc trực tiếp bị tiêu diệt hoặc bị biến thành nam triều.
Chỉ cần có thể nuốt trọn đại quân Tam biên, toàn bộ miền bắc Càn Quốc sẽ trở thành phạm vi thế lực của Yến Quốc, nhưng thành trì vẫn chưa bị nhổ sẽ trở thành cô thành, mà cô thành kỳ thực rất dễ đánh.
Sau đó trong một quãng thời gian rất dài, một người tướng lãnh hẳn được phân phát trấn thủ một phương, đây chính là chế độ quân quản.
Loại cục diện này, vẫn kéo dài đến khi Đại Yến tiêu hóa hết thảy ranh giới chiếm lĩnh, khi đó triều đình mới đem quyền thống trị từ trong tay các tướng lĩnh về.
Từ cổ chí kim, thời khắc vương triều thay đổi, không ai không làm vậy.
Trịnh Thủ bị đối với việc này, lại nhìn rất thoáng, cười nói:
- Lập công cũng không phải khó, tuy rằng ta không có tài cáng gì, nhưng không biết làm sao, khả năng đời trước cõng khổ nhiều qua, cho nên vận khí đời này không tệ, công lao cứ như tranh cướp rơi xuống đầu ta.
- Ha ha ha.
Người mù Bắc và Tứ Nương đều nở nụ cười.
- Đừng cười, ta nói thật lòng!
- Thuộc hạ cao hứng thay chủ thượng, chủ thượng hồng phúc tề thiên, khí vận gia trì.
Người mù Bắc lại nói một câu nịnh nọt.
Đúng lúc này, một đội ngũ kỵ binh nhắm về phía Thanh Sơn thành, đây là nhánh quân do Lương Trình suất lĩnh mấy trăm kỵ, cũng không phải muốn công thành, chỉ là nhàn rỗi tẻ nhạt xuống chạy phi ngựa, tiện thể đây ít áp lực cho đối phương mà thôi.
Trên tường thành cũng làm ra phản ứng, rất sớm bắn ra mũi tên.
Lương Trình không tới quá gần tường thành, đi vòng vèo ngoài phạm vi thủ thành có thể bắn tên tới.
Chờ sau khi trở lại, Lương Trình xuống ngựa, chủ động đi tới trước mặt Trịnh Phàm, nói:
- Trên tường thành đúng là có không ít thủ binh, giáp trụ không đồng nhất, đánh giá ngày hôm qua tòa thành này đã thu nạp không ít đào binh, hơn nữa còn phát động bách tính trong thành hỗ trợ thủ thành!
- Ừm!
Trịnh Phàm đối với chuyện này không kinh ngạc chút nào, về sau bọn hắn muốn dựa vào phương thức xung môn chiếm thành gần như không được.
Quân nhân Càn Quốc bị buông thả, không sai, nhưng không phải tất cả Càn nhân đều nhược trí.
Trang 175# 2