Chương 347: Không Bằng Chó Lợn!
Trên mặt Trịnh Phàm toát ra nụ cười trái ngược:
- Ngẫm lại xem, khi Triệu quan gia các ngươi vừa dậy sớm, chợt phát hiện ngoài thành Thượng Kinh, nhiều hơn 20 vạn Thiết kỵ… Hí… Có ngoài ý muốn, có kinh hãi không?
- Thành Thượng Kinh, không dễ dàng đánh hạ như vậy.
Thượng Kinh chính là niềm kiêu ngạo của Càn nhân.
Nói không khuếch đại, Thượng Kinh không chỉ là toàn bộ thế giới phương Đông, thậm chí phương Đông và phương Tây gộp lại, trên thế này cũng tính là viên minh châu sáng giá nhất, là tòa thành tinh mỹ và phồn vinh nhất thế giới này.
- Trừ Châu thành, cũng rất kiên cố, không phải chúng ta đã đánh hạ rồi sao?
Trịnh Phàm hỏi ngược lại.
- Không giống, ta nghĩ mặc dù Trừ Châu thành có thể bị các người đánh hạ nhanh như vậy, nhưng bởi vì nó hoàn toàn không phòng bị, hiện tại Thượng Kinh nhất định sẽ có phòng bị. Đến lúc đó, chỉ cần một đạo ý chỉ xuống, ra chiếu Cần Vương, hiệu triệu đại quân trong thiên hạ, dễ dàng tụ tập mấy chục vạn quân.
Trịnh Phàm cười khẩy:
- Chỉ cần đánh hạ Thượng Kinh thôi là được, còn đại quân do chiếu Cần Vương kia, rốt cuộc là mặt hàng gì, trong lòng ngươi và ta đều rõ ràng, trước mặt Thiết kỵ Đại Yến, đám người kia có nhiều hơn nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Trịnh Phàm móc ra một hộp sắt, từ bên trong lấy ra một điếu thuốc.
Tiết Tam rất tới đánh hộp quẹt, giúp Trịnh Phàm châm lửa.
Trịnh Phàm hút một khẩu, chậm rãi phun ra một vòng khói, nói:
- Nói thật, chúng ta không cho rằng có thể đánh hạ thành Thượng Kinh.
- Vậy các ngươi nghĩ…
Tổ Đông Thành bỗng nhiên trợn to hai mắt, hiển nhiên, vị thiếu chủ tướng từ nhỏ lớn lên trong quân ngũ này, đã nghĩ ra kế hoạch của Yến nhân!
- Khà khà, hẳn nghĩ ra rồi, đúng không?
Tổ Đông Thành cắn răng.
Trong đầu của hắn, phảng phất hiện ra cha mình, lão Chung và tiểu Chung tướng công, Dương Thái úy, đám người mang theo mấy chục vạn đại quân Tam biên xuôi nam gấp rút tiếp viện.
Sau đó, hơn 20 vạn kỵ binh Yến nhân bỗng nhiên giết ra.
Tất cả tất cả tựa hồ là phiên bản chân thực như trận chiến bọn hắn từng trải qua vừa rồi.
Càn binh chạy trốn khắp đồi núi, ky binh Yến nhân điên cuồng đuổi giết, máu tươi nhuộm đỏ đại địa…
- Tại sao... Muốn nói với ta những lời này?
Tổ Đông Thành nhìn Trịnh Phàm.
- Tự ngươi suy nghĩ kỹ lại đi.
Trịnh Phàm lại đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt của Tổ Đông Thành, sau đó hắn đứng dậy rời khỏi lều vải.
Vừa vặn nhìn thấy Tứ Nương từ trong lều người mù Bắc ra ngoài, theo sát Tứ Nương đi ra, còn có một nam tiểu binh.
Tình cảnh này, dường như Tứ Nương vừa mới làm gì đó với tên tiểu binh này.
Có điều, Trịnh Phàm không hề hiểu nhầm cái gì.
Ngươi hiểu lầm cái gì cũng không thể hiểu lầm Tứ Nương ngoại tình, bởi bản tính Tứ Nương không phép làm vậy!
Vừa vặn, người mù trong tay ôm một rương hồ sơ đi tới, những này hồ sơ đều được lấy từ trong Trừ Châu thành, đều là đồ vật đáng giá để nghiên cứu.
Trong tay Trịnh Phàm kẹp thuốc lá, chỉ chỉ người mù, hỏi Tứ Nương:
- Dịch dung nhanh như vậy, người để người mù buổi tối làm sao bây giờ?
Tứ Nương nhún vai một cái, nói:
- Chủ thượng, cái này không thể trách ta, do người mù để ta dịch dung trước cho nàng.
Nguyệt Hinh chuẩn bị phải đi theo, tự nhiên phải dịch dung thành nam binh, bao quát cả Tứ Nương, thời điểm hành quân cũng phải dịch dung, bởi trong quân đội mang nữ nhân, xác thực không thích hợp.
Tứ Nương lập tức che miệng cười nói:
- Chủ thượng, tắt đèn hay không tắt đèn có khác gì nhau đâu?
Giữa trưa ngày hôm sau, ánh nắng tươi sáng, chỉ là loại ánh sáng ôn hòa này không thể nào giúp rất nhiều bách tính Trừ Châu thành bớt hoảng loạn.
Người, là một sinh vật có khả năng thích nghi rất mạnh, loại khả năng thích ứng này không chỉ giới hạn trong môi trường tự nhiên, mà còn trên rất nhiều rất nhiều phương diện khác.
Hôm qua đầu Vương sư và chiến kỳ đã đánh nát tinh khí thần của Càn nhân trong thành, chỉ là người ta sắp tiếp thu loại chuyển biến này...
Yến quân trong thành đã ra khỏi thành rồi! Hơn nữa còn rút ra ngoài cực kỳ triệt để.
Điều này khiến nội tâm bách tính và giới quyền quý cực kỳ phức tạp, mấy ngày nay, liên tục đổi tư thế, khiến người ta không chịu được!
Ôn Tô Đồng và Lưu Tứ Thành đứng trên thành lầu, nhìn đội ngũ Yến quân sắp xếp chỉnh tề không ngừng ra khỏi thành.
Ôn Tô Đồng còn khá hơn một chút, lão nhân rốt cuộc gặp qua quá nhiều sóng gió, lúc này quan bào ở thân, lại toát ra một loại thanh thản, giải sầu.
Sắc mặt của Lưu Tứ Thành thì có vẻ âm trầm sơ qua.
Có ít người chỉ có thể làm quân cờ trên bàn cờ, bọn họ không biết ngoài bàn cờ cuộc lớn bao nhiêu, chỉ biết chân thật làm phận sự của mình.
Hắn nên giết người, hắn giết!
Hắn nên quỳ ai, hắn quỳ!
Lưu Tứ Thành chính là người như vậy, các loại hăng hái mấy ngày trước đây theo Yến nhân rời đi, tất cả đều như mưa gió thổi đi.
- Ôn đại nhân, ngài đã sớm biết Yến nhân sẽ đi, phải không?
Ôn Tô Đồng gật gù.
- Như vậy, hạ quan cả gan hỏi một tiếng Ôn đại nhân, chúng ta, nên làm gì?
Người xâm lược đi rồi, ngụy quân tự nhiên sẽ hoảng, bởi họ biết mình rốt cuộc có phẩm chất gì?
- Nhìn thôi chứ làm gì?
Ôn Tô Đồng vẫn lạnh nhạt như thường.
- Hạ quan, hạ quan, trong lòng hạ quan…
Ôn Tô Đồng cười cợt, nói:
- Cảm giác báo thù thế nào?
Ca ca của Lưu Tứ Thành bởi vì từng đắc tội một vị quyền quý trong Trừ Châu thành mà bị cách chức sung quân, ốm chết trên đường sung quân.
Bây giờ nhà quyền quý kia tự nhiên bị Lưu Tứ Thành đồ đao diệt môn.
Vẻ lo âu trên mặt Lưu Tứ Thành thoáng tản đi, nói:
- Vui!
- Vui sướng xong việc rồi!
- Cái này…
Ôn Tô Đồng đưa tay, vỗ vỗ vai của Lưu Tứ Thành, nhấn trọng âm dài hơn, nói:
- Nếu đã lựa chọn, cũng đừng do dự nữa, kết quả xấu nhất sau đó Vương sư đánh trở về, Lưu tướng quân ngươi bị diệt, ngoài ra còn có người Ôn gia ta và Lưu gia ngươi cùng nhau lên đường. Tính thế nào, ngươi cũng biết phải không?
- Ý này, nha không, không phải, không phải, hạ quan không phải ý này, không phải...
Ôn Tô Đồng vô tình phất tay một cái, nói:
- Những ngày kế tiếp, kính xin Lưu tướng quân đem sự tình làm tốt đi, bổ nhiệm thủ hạ đi, cho dù thật giả lẫn lộn đều thêm vào đi, đường đường Trừ Châu thành làm sao cũng phải có mấy vạn binh sĩ mới xứng đáng vậy chứ?
- Hạ quan rõ ràng.
- Tuy nói, khuyên ngươi phải tin tưởng Yến nhân, lời này ngay cả lão phu cũng cảm thấy kỳ dị, nhưng hiện tại chúng ta đã không có tư cách quay đầu rồi. Tòa thành này, chúng ta đã giết quá nhiều người, cũng đã đắc tội quá nhiều người rồi, coi như người từng nhận ân huệ của chúng ta, hiện tại cười hì hì một mặt a dua nịnh hót, nhưng chờ ngày sau tiếng gió một khi không đúng, bọn họ sẽ là kẻ đầu tiên đâm dao sau lưng chúng ta, chúng ta sẽ chết càng thảm.
Ôn Tô Đồng dừng một chút, cười gằn:
- Ai da, nói đến có chút buồn cười, rõ ràng khắp thành đều có chó lợn rất sợ chết, trước một tiếng không cắn, nhưng thật sự đến lúc rồi, bọn chúng ngược lại sẽ cắn ngươi ác nhất!
Nói xong, Ôn Tô Đồng hơi ngẩng đầu, để cho bộ xác gì này hơi mở thoải mái một chút, cảm khái nói:
- Có điều, chúng ta còn không bằng… Chó lợn!
…
Trang 175# 1