Chương 363: Nhục Quốc Thể
Lý Phú Thắng dừng một chút, nói:
- Ta hỏi ngươi, ngươi có dám làm người đưa tin, đi thành Thượng Kinh hỏi thăm đám quan gia Càn Quốc kia không?
Trịnh Phàm lập tức kích động quỳ một chân xuống, ôm quyền, thành tiếng nói:
- Không dám!
". . ." Lý Phú Thắng.
- Được, ta…
Lời của Lý Phú Thắng bị mắc kẹt ở đây.
Giống đường xe chạy thẳng tắp, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một vực sâu.
Trầm mặc… Trầm mặc… Trầm mặc…
Rốt cuộc, Lý Phú Thắng cười chỉ vào Trịnh Phàm, nói:
- Trịnh Thủ bị… Trịnh Thủ bị…
- Có mạt tướng!
- Ngươi làm có thể dưới khí thế như vậy, hùng hồn nói hai chữ “Không dám”?
- Lần đầu tiên gặp mặt đại nhân, đại nhân như trưởng bối của mạt tướng, trước mặt trưởng bối, mạt tướng không ẩn giấu và che lấp. Mạt tướng không dám, mạt tướng không sợ chết trận, nếu hiện tại đại nhân để mạt tướng đi chém giết trên sa trường, chết ở trên chiến trường, mạt tướng bảo đảm lông mày đều sẽ không nhíu một cái!!!
Một bên Tiết Tam há miệng, liếm môi một cái.
- Nhưng mạt tướng không muốn lấy phương thức này đi chết, mạt tướng cảm thấy, nếu trong thành xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ chết rất uất ức.
- Sợ!!
- Đúng, mạt tướng sợ!!!
- Hô…
Lý Phú Thắng thở một hơi dài nhẹ nhõm, Ác Ma đi đầu xung phong giết người, máu me be bết, lại không tức giận chút nào, trái lại một lần nữa ngồi xuống, đưa tay vỗ vỗ đầu gối của mình, nói:
- Trịnh Thủ bị, người sống trên đời, không thể mãi cúi đầu, tình cờ, cũng phải nhấc ngực lên.
Trịnh Phàm giơ lên lồng ngực, lớn tiếng nói:
- Mạt tướng không dám!
". . ." Lý Phú Thắng.
- Đại nhân, chúng ta có thể thử dùng tiễn đem thư bắn vào thành đi.
- Ha ha, Trịnh Thủ bị, có thể ngươi không biết, tới trước kinh đô địch quốc, đi sứ địch quốc, đây là vinh diệu bực nào, đây là tư lịch cỡ nào?
Lý Phú Thắng nói to:
- Năm năm sau, mười năm sau, hai mươi năm sau, đây vẫn là vốn liếng để ngươi sống yên phận!
- Mạt tướng biết!
Lúc này quân đội Yến Quốc ngăn cách viện binh chi viện kinh thành Càn Quốc, lúc này thay mặt sứ thần đi Càn Quốc, tiến vào đô thành Càn Quốc, tiến vào triều đình Càn Quốc, dâng tin trước mặt một đám văn võ bá quan Càn Quốc, truyền đạt yêu cầu của Yến Quốc.
Chuyện này quả thật là cách nhanh nhất đạt được đỉnh cấp danh vọng!
Nhưng cái này có tiền đề…. Ngươi cần phải sống sót đi ra.
Nếu ngươi chết rồi, về sau còn tác dụng gì?
Trịnh Phàm hắn không dự định ở thế giới này lưu danh bách thế, Trịnh Phàm chỉ muốn sống sót thật tốt, sống sót có tôn nghiêm.
Tuy nói, truyền thống nước giao chiến không chém sứ giả.
Tuy nói Càn Quốc chuộng lễ nghi.
Nhưng vạn nhất đầu óc người Càn Quốc bỗng nhiên điên lên thì sao?
Tuy nói quân đội Càn Quốc đều bị Biện hà ngăn cách ở phía bắc, người nước Càn đại khái không dám dẫn binh ra khỏi kinh thành dã chiến, nhưng mình một người tiến vào đô thành người ta, người ta cùng nhau tiến lên, chẳng lẽ mình có thể bay ra ngoài tránh thoát sao?
Coi như bay được, cũng bị cung tiễn thủ bắn thành con nhím.
Làm một Xuyên Việt giả, bên người có nhiều Ma Vương làm bạn như vậy, đàng hoàng phát triển không phải tốt hơn sao?
Mình không có như cầu bức thiết với địa vị, đồng thời công lao của mình cũng không thiếu.
Tội gì phải mạo hiểm như vậy?
- Trước đó vài ngày, ngươi đã từng hỏi ta, vì sao cảnh giới của ngươi vẫn kẹt ở Bát phẩm.
- Đúng.
- Ta nói với ngươi, muốn dưỡng sát khí.
- Đúng.
- Sát khí, từ đâu mà nuôi? Đại trượng phu, cầm đao lập thiên địa, bễ nghễ tứ phương, đây mới thực sự là sát khí!
- Mạt tướng thụ giáo.
- Tâm tình của ngươi, vẫn quá mức cẩn thận chặt chẽ, khả năng đây chính là vấn đề của những người thông minh đi, cẩn thận quá mức!
- Đúng, mạt tướng thụ giáo.
- Vì vậy ta cho ngươi đi, thứ nhất ngươi là thông minh nhất trong quân ta, thứ hai ngươi nói chuyện rất êm tai.
". . ." Trịnh Phàm.
- Tuy ta là kẻ thô lỗ xuất thân từ binh lính, nhưng cũng rõ ràng, sứ giả, cần chọn những người có đầu óc thông minh, bằng không người ta quẹo cong mắng ngươi, ngươi còn nghe không hiểu, còn muốn cười ha hả gật đầu nói: Đúng đúng đúng. Cái này chẳng phải ném mất mặt mũi rồi sao.
- Đúng.
Lý Phú Thắng nói:
- Còn nữa, ban đầu Hầu gia ở trước mặt chúng ta đề cập tới ngươi, nói ngươi rất thú vị, Hầu gia cũng đã nói, nếu vị Tĩnh Nam Hầu kia thả người, ngươi hẳn đã sớm thành người Trấn Bắc quân chúng ta. Có điều nếu ngươi là người Bắc Phong quận, ngươi và ta vốn là đồng hương.
Lý Phú Thắng đừng một chút, nhấn nhá:
- Nhưng ngươi muốn nói chơi đùa thủ đoạn, chơi đùa tâm cơ, thống trị địa phương, phân hoá tan rã, đi tính toán lòng người cái gì, Trấn Bắc quân ta thật hiếm loại người này…. Mà ngươi… Chính là loại người này!
". . ." Trịnh Phàm.
Một bên Tiết Tam nín cười che đũng quần.
- Đừng nhìn hiện tại ngươi chỉ là một Thủ bị, nhưng nói trắng ra, trải qua mấy ngày nay, những chuyện ngươi làm ra, một tên Thủ bị thông thường có thể làm được sao? Ta muốn đem chuyện tốt dành cho người ta coi trọng.
- Sau lần đi sứ lần này, chờ hậu chiến luận quân công, ta có thể bảo đảm ngươi trở thành Thành thủ một thành.
Hiện tại dựa theo quy định của Đại Yến, Thành thủ tương đương bắt một tay nắm giữ toàn bộ thành trì khu vực đó.
Lấy năng lực của những Ma Vương dưới trướng Trịnh Phàm, muốn ổn định địa bàn, muốn phát triển khắp mọi mặt, nhất định có thể trong khoảng thời gian ngắn đi vào quỹ đạo.
Nhưng Trịnh Phàm vẫn nói thẳng:
- Đại nhân, nếu không vẫn đem phần này công lao để cho người khác?
Lý Phú Thắng gật gù.
Trịnh Phàm thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Lý Phú Thắng cười cợt, Trịnh Phàm cũng cười cợt theo.
- Thủ bị Thúy Liễu bảo Trịnh Phàm nghe lệnh!
- Có mạt tướng!
- Mệnh lệnh ngươi, tối nay đi sứ Thượng Kinh Càn Quốc, trình sách văn!
- Mạt tướng. . . Tuân mệnh!
Lúc trước, hỏi ngươi có dám hay không, ngươi có thể lươn lẹo, có thể dày cái da mặt.
Nhưng một khi đây đã là quân lệnh chính thức, theo quy củ quân đội, không theo lệnh…. Chém!
Lý Phú Thắng chậm rãi xoay người, tựa hồ bởi vậy lôi kéo vết thương, động tác không khỏi cứng ngắc một hồi.
Hắn lập tức mở miệng nói:
- Trước khi ngươi đi, ta sẽ cho ngươi ở dưới thành Thượng Kinh gọi: Dám giết sứ ta. Lý Phú Thắng ta sẽ đồ sát mười vạn bách tính Càn Quốc chôn cùng.
…
- Câu chuyện như vậy!
Bên cạnh đống lửa, kể lại câu chuyện vừa diễn ra.
- Ta từ chối, bởi vì ta biết, an nguy của cá nhân không là gì, nhưng nếu bởi ta, dẫn đến các ngươi ngoài ý muốn, ta không đành lòng.
Tiết Tam lại mở miệng nói:
- Chủ thượng, ngài không cần lo lắng cho bọn ta, vào lúc này, đi sứ đô thành Càn Quốc, ngẫm lại khiến người ta kích động!
Lương Trình gật gù.
A Minh gật gù.
Tứ Nương gật gù.
Phiền Lực cũng vỗ nào mình, nói:
- Đúng!
Ngay cả Ma Hoàn bên trong giáp trụ Trịnh Phàm, vào lúc này cũng khẽ run lên.
". . ." Trịnh Phàm.
- Chủ thượng, nếu muốn đi, vậy thì phải nghĩ kỹ mang ai đi thôi, tuy nói độc thân đi sứ, nhưng hẳn có thể mang theo một, hai tên tùy túng chứ?
Tứ Nương nói.
- Hừm, có thể mang hai người.
Trịnh Phàm nói.
Tiết Tam lập tức mở miệng nói:
- Ta đi!
- Không được!
Người mù mở miệng từ chối.
- Tại sao?
- Nhục quốc thể!
". . ." Tiết Tam.
Trang 183# 1