Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 362: Nhiệm Vụ Lớn

Chương 362: Nhiệm Vụ Lớn



- Phiền Lực!
Trịnh Thủ bị phát ra gầm lên giận dữ.
- Gào!
Phiền Lực gầm lên một tiếng, cầm trong tay hai cái búa trực tiếp lao về chỗ trống, hắn một thân thiết giáp, trên đầu đều trùm vào đại sắt khôi, giống như một con bò tót phát điên, đâm về phía Càn binh.
Bởi vì hắn nhận giới hạn thực lực của Trịnh Phàm, cho nên Phiền Lực không phải cao thủ về mặt ý nghĩa, nhưng thể trạng và sức mạnh của bản thân hắn, trên chiến trường cực kỳ hữu hiệu.
Ầm!
Phiền Lực một người, áp bức Càn quân phía trước, khiến bọn hắn bất đắc dĩ bắt đầu lùi về sau.
Mà lúc này, mấy người Trịnh Phàm theo sát phía sau, xung phong đi vào.
Lúc này ý niệm lực của người mù Bắc đã không cách nào làm việc khác, chỉ có thể tận lực bảo vệ Trịnh Phàm và Tứ Nương không bị đâm lén phía sau.
Còn A Minh và Phiền Lực, bọn hắn trúng mấy mũi tên cũng không ảnh hưởng lắm.
Lỗ hổng này, không ngừng có Yến quân tiến vào, dần dần, ý đồ ngăn chặn lỗ thủng này của nhóm Càn binh bị phá sản, bọn hắn bắt đầu lùi lại, mà lúc này, chính là đấu huyết dũng, ai lui lại trước, thường thường sẽ tan tác.
Khí thế Càn nhân đã rơi mất, càng ngày càng nhiều Yến quân xung phong vào, bắt đầu tiến hành chém giết bên trong.
Không còn quân trại bảo vệ, không còn ưu thế về địa lợi, quân sĩ Trấn Bắc quân cá nhân hiển lộ ưu thế võ dũng không thể nghi ngờ, bên trong quân trại rất nhanh hiện ra xu thế nghiêng hẳn về một bên.
Cuối cùng, theo Lý Phú Thắng chặt đầu một vị Càn tướng, đại thế Càn quân đã chán trường, rốt cuộc tan vỡ, bọn họ không còn đi chống lại, ngược lại bắt đầu điên cuồng chạy trốn.
Toà này quân trại, đã bị Yến quân cầm đi.
Mà lúc này, tòa quân trại bờ sông bên kia, vừa mới qua sông tới cứu viện, nhưng toà này quân trại lõm vào quá nhanh, dẫn đến viện quân đối diện còn chưa kịp chạy tới đã bị Yến quân bắt, càng buồn cười chính là, Càn quân tới cứu viện lại bị Càn quân chạy trốn cuốn theo, viện quân kia tự nhiên đồng thời vắt chân lên cổ bắt đầu chạy trốn.
Ngược lại khiến Yến quân chuẩn bị nghênh tiếp trận chém giết thứ hai, có chút dở khóc dở cười.
Có điều, hiện tại Trịnh Thủ bị thật sự có chút dở khóc dở cười, bởi vì vừa mới một phen xung trại, kỵ binh Thúy Liễu bảo dưới trường minh đã chết trận gần 400 người, số người bị thương còn lớn hơn gấp bội.
Loại đánh đổi thương vong này, khiến Trịnh Thủ bị luôn luôn dùng vốn nhỏ buôn bán, quả thực đau lòng đến không thể thở nổi.
Xét đến cùng, bởi vì Trịnh Phàm vẫn chưa tiến hóa thành loại tướng quân có thể dễ dàng nói "Nhất tướng công thành vạn cốt khô".
Người mù có chút thoát lực, hắn thoạt nhìn nấp phía sau an toàn nhất, nhưng hắn mất sức lớn nhất, hắn ăn đòn âm, đến thời điểm chết cũng không biết mình chết như thế nào.
Chiến sự vừa kết thúc, người mù ngồi trên mặt đất, cúi thấp đầu, bắt đầu nghỉ ngơi.
Giáp trụ trên người Phiền Lực đã tổn hại rất nhiều chỗ, cũng xuất hiện không ít vết thương, Tứ Nương đang giúp hắn xử lý, cũng may hắn da dày thịt béo, vấn đề không lớn lắm.
Trịnh Phàm quay đầu nhìn tới, quả nhiên thấy thi thể xếp chồng chất một nơi, mà có một dáng người quen thuộc vẫn lọm khọm ngồi xuống kia.
Lần này người kia không cầm hạt lạc nhắm, nhưng dùng bột chiên bao bọc màu đỏ không ngừng bỏ vào trong miệng, quai hàm nhét đến căng phồng, từng ngụm từng ngụm nghiền ngẫm, thỏa mãn không nói nên lời.
Trịnh Phàm hít sâu một hơi, lại nặng nề phun ra ngoài.
Trịnh Phàm không có ý định đi tới cùng Lý Phú Thắng đi lý luận nói cái gì, bởi vì người đuối lý chính là Trịnh Phàm.
Mà lúc này, A Minh lén lén lút lút rút ra một mũi tên trên vai mình, vứt sang một bên, hỏi Lương Trình đứng bên cạnh mình:
- Trận đánh này rốt cuộc vì cái gì?
- Hẳn Lý Phú Thắng mới vừa biết được tin tức Thủ bị tòa quân trại này trống vắng, rất rõ ràng dựa theo quy mô tòa quân trại này, quân coi giữ bên trong không ít thế này, khả năng trước kia bị điều ra ngoài vây quét Lý Báo rồi.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó chính là, dọc tuyến Biên hà dài gần trăm dặm đã bị chúng ta khống chế rồi.
Lương Trình hồi đáp:
- Bến đò nơi này, vốn thích hợp qua sông, tuy nói trước mắt mặt sông đóng băng, nhưng ngươi nghĩ đại lượng binh mã qua mặt sông không hiện thực, lúc trước chúng ta qua sông, cũng không thiếu sĩ tốt té rớt mặt băng, dựng cầu nổi mà nói, cũng cần thời gian, hơn nữa chỉ cần đồn kỵ đầy đủ, Càn nhân muốn vài người qua sông với quy mô nhỏ thì đơn giản, nhưng muốn quy mô lớn qua sông, nhất định sẽ bị chúng ta sớm phát hiện, đến thời điểm tự nhiên dễ dàng phục kích rồi.
Nơi này, hẳn là Tây Phong độ.
Nguyên bản, mấy nhánh quân đội Càn Quốc có thể đánh đều bị điều lên phương bắc, sau đó bởi nguyên nhân nhánh kỵ binh Lý Báo kia, kinh thành Càn Quốc phải điều động phần lớn quân tinh nhuệ đi Tây Sơn quận tiến hành ngăn chặn và vây quét Lý Báo.
Trước mắt, bến đò này lại bị chúng ta cầm ở trong tay, tương đương với việc, Biện hà được Càn nhân cố ý phòng ngừa Yến nhân xuôi nam đào mở, hiện tại ngược lại để bên ta sử dụng rồi.
Lương Trình xoay người, nhìn hướng phía nam, nơi đó có một tòa thành giàu có nhất thế giới này, đang đứng sừng sững.

- Trịnh Thủ bị.
Lý Phú Thắng đứng xa xa ngoắc ngoắc tay Trịnh Phàm.
Trịnh Phàm đi tới, trên mặt không bất luận vẻ không cung kính gì.
Trái lại, nhìn thấy trên vai Lý Phú Thắng có một vết đao sâu đến tận xương, hắn lộ ra vẻ quan tâm, nói:
- Đại nhân, vết thương của ngài?
- Không quan trọng, không quan trọng, vết thương nhỏ, vết thương nhỏ mà thôi, chờ một lúc nữa có người đến tùy tiện xử lý một chút là được, ngược lại vị này cũng là gia tướng của ngươi sao?
Lý Phú Thắng chỉ chỉ người bên cạnh.
Lúc này Trịnh Phàm mới thấy được Tiết Tam, toàn thân bị Lý Phú Thắng che kín lúc trước.
- Lúc trước nếu không có hắn, ta cũng không có cách nào dễ dàng giết chết chủ tướng của đối phương như vậy, nhân tài bên cạnh ngươi thật nhiều nha!
Nhiều đến mức, Lý Phú Thắng đố kỵ rồi!
- Đại nhân ngài nói giỡn, hiện tại đều là người của ngài.
- Ha ha, đứng nói phí lời, đánh xuống tòa quân trại này, lưu bảy tám ngàn kỵ thủ nơi này, mẹ kiếp Càn nhân bờ sông bên kia đừng nghĩ an ổn qua sông, chúng dám đến bao nhiêu, ta để cho chúng rụng hết.
Coi như muốn vòng qua, Càn nhân thiếu cơ cấu kỵ binh, để những bộ binh kia liên tục chạy, mất tầm ba, bốn ngay đừng hòng vòng qua được.
Con báo ngốc kia chơi đùa lớn, cố ý để kẽ hở để Cấm quân vây kín mình, lúc này mới khiến tòa quân trại này điều binh tới, bằng không muốn đánh hạ, thật khó!”
Trịnh Phàm cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
- Lần này nợ con báo ngốc kia ân tình!
Nói xong, Lý Phú Thắng lại nở nụ cười, tay chỉ về phía nam, nói:
- Trịnh Thủ bị, lúc trước ta nói, phải cố gắng tán gẫu nhảm với vị quan gia Càn Quốc kia, hiện tại ta và quan gia Càn Quốc, chí ít có thể tán gẫn lảm nhảm ba ngày.
Lý Phú Thắng đưa tay vỗ vỗ vai của Trịnh Phàm, hỏi:
- Trịnh Thủ bị, ta có một nhiệm vụ lớn cho ngươi, nếu hoàn thành nhiệm vụ này, trận này, công đầu thuộc về ngươi!


Trang 182# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất