Bá Cử nhìn thấy tạo vật hoàn hảo của mình bị đập chết, run sợ, liền quyết định chuồn, quay đầu nhìn thấy Mộng Uyển lần nữa hai mắt tràn ngập oán độc, chốc lát lại suy nghĩ gì đó cười hàm ý, tự nhủ.
" Tiểu long nhi, đợi lần sau biến thành vật thí nghiệm của ta… "
Dứt lời, gã nhảy lên một con dị thú tám cánh, bay đi mất… Đồng thời tam đại viện trưởng đáp đất, đi đến gần Mộng Uyển, Hải Thanh Đồng đến gần, nở ra nụ cười hiền từ nói.
" Tiền bối, đa tạ người lần này trợ giúp… "
" Cút, tâm trạng ta không tốt.
Đừng để ta đập chết các ngươi… "
Mộng Uyển quay đầu, toàn là phẫn nộ, Hải Thanh Đồng run lên, không dám tức giận, thậm chí chắp tay vội vã nói.
" Tiền bối thứ lỗi, ta đi ngay đây… "
Đường đường là viện trưởng của một học viện lớn thế lực cửu cấp đứng đầu mà lại phải đối với một thiếu nữ kính nhường có đủ như vậy, trước giờ là chưa từng có.
Hải Thanh Đồng cũng hết cách, lão lo ngại chọc giận Mộng Uyển thì lại có một mối đe dọa còn kinh khủng hơn cả Hoa Nham Bạo Nhân.
Cả hai viện trưởng khác cũng nghĩ ngay như vậy, không dám làm phiền Mộng Uyển, lập tức rời đi.
Vừa lúc, một đạo sư mặc đạo phục của Thanh Hoa học viện xuất hiện, vẻ mặt tái mét, thần sắc hoảng sợ xuất hiện trước mặt ba vị viện trưởng.
Hải Thanh Đồng nhìn thấy đạo sư quen thuộc này, trông bộ dáng hoảng loạn này, có cảm giác không ổn hỏi.
" Có chuyện gì? "
" Viện trưởng, không xong… Phong ấn bên trong học viện bị phá.
"
Lão sư không chút chậm trễ, còn không kịp chào mấy vị viện trưởng liền trình bày, nghe xong Hải Thanh Đồng nét mặt tái lại, hoảng sợ lần nữa.
" Cái gì!! Phong ấn bị phá, không xong.
"
Cùng lúc từ phía hai học viện còn lại, cũng nhận được tin tức tương tự, Mạc Thu Hồng liền đi trước, không chút chần chờ quay về.
Hai lão viện trưởng còn lại cũng như vậy, nhanh chóng rời đi.
Đúng lúc Tả Mặc và thiếu niên áo choàng đen xuất hiện ngay tại vị trí cấm địa của Thanh Hoa học viện.
Thiếu niên áo choàng đen tay vung ra, đem một trận bàn đặt phía trước.
" Đây chính là phong ấn cuối cùng.
Địa đàng sắp mở ra rồi… "
Một cột sáng từ trung tâm lấy tâm tròn lóe lên, phát sáng tạo thành cột sáng phóng lên cao, dần dần từng cột sáng cũng hình thành, liên kết cùng những cột sáng từ hai học viện còn lại, tạo thành hình một biểu đồ, trước mắt liền xuất hiện một cánh cửa khép chặt, màu trắng bạc tinh xảo, nhìn có vẻ cổ xưa.
" Dừng lại!!! "
Hải Thanh Đồng kịp quay về, nhìn thấy hai người Tả Mặc muốn đi vào liền dùng hết sức ngăn cản, nhưng bản thân lão vẫn chậm một bước, hai người Tả Mặc đã bước qua cánh cửa đó, đồng thời biến mất.
" Không xong, xảy ra chuyện lớn rồi.
"
Hải Thanh Đồng nét mặt hết sức khó coi, dường như bất lực, Địa Đàng đã mở, bản thân lão cũng không cách nào ngăn cản.
Suy nghĩ một lúc, lão liền quay đi đưa ra quyết định.
" Truyền lệnh ta, cuộc kiểm tra vẫn tiếp tục, lần này tăng thêm một vòng khảo thí… "
Nói xong lão cũng liền đi tìm hai viện trưởng khác, đồng thời thông báo tình hình với Nhân Đế.
…
Dạ Khinh Ưu bị mắc kẹt trong Huyễn Cảnh không lối thoát, hắn mơ hồ có cảm giác bản thân đang bị nhìn chằm chằm, tức giận nhìn xung quanh.
" Mau thả ta ra, nếu không ngọc đá cùng tan… Ngươi tuyệt đối sẽ không chiếm được chút tiện nghi.
"
Không có tiếng trả lời, Dạ Khinh Ưu nhíu mày, quyết định mạnh bạo thoát ra, tay vừa vận chuyển đạo lực, bỗng phát giác từ phía ngực đâm đến một lưỡi kiếm sắc nhọn xuyên qua tim của hắn.
Một bóng người xuất hiện tại đằng sau, một mùi hương dịu nhẹ, mê hồn, lưỡi kiếm sắc bén đâm sâu vào da thịt Dạ Khinh Ưu, ngay chính giữa tâm mạch, đi kèm là giọng nói nhu mềm, như tiên ca đồng dạng.
" Dạ lang, ta chờ chàng thật lâu… "
Dạ Khinh Ưu sầm mặt, hắn không nhớ bản thân có đạo lữ nào khác ngoài thánh nữ Phượng Hoàng Yêu Tộc tự xưng kia.
Còn nữa, nếu đã xưng hô như vậy, chứng tỏ có thích hắn, vậy tại sao mới gặp đã cho hắn một kiếm xuyên tim, cái này cũng quá không thực tế đi.
(Yan cmnr :>)
" Ta không quen ngươi… Cút ra… "
Dạ Khinh Ưu lạnh rên, chốc lát, thân ảnh hóa thành hàng ngàn mảnh vỡ nhỏ, như màn đêm tàn lụi nhanh chóng ngoài ánh sáng, biến mất…
Xuất hiện sau lưng nữ tử, Dạ Khinh Ưu tóm chặt lấy cổ họng của nàng, vẻ mặt lạnh lẽo ác liệt.
" Nói đi, ngươi là ai? "
" Dạ lang, chàng vẫn luôn như vậy… Quên mọi thứ rất nhanh, cũng ra tay với ta không nương tay.
"
Nương theo tiếng nói, thiếu nữ quay đầu, Dạ Khinh Ưu hơi cứng lại, nữ tử kia lúc này đang đeo một cái mặt nạ che đi nửa phần khuôn mặt phía trên.
Dù cho như vậy, mị lực tỏa ra vẫn vô cùng khiếp người, ánh mắt xinh đẹp của nàng mang theo một loại cảm xúc yêu thương mãnh liệt.
Làn da thiếu nữ bạch nộn vô song, yêu kiều tuyệt diễm, bờ môi trái tim khép hở, bờ môi tinh tế tạo ra cảm giác trên đời này chỉ có mình nàng có thể sở hữu bờ môi đỏ mịn như vậy.
Mái tóc không che đậy buông xả tùy ý, kẹp chặt bởi chiếc kẹp đính một đôi uyên ương hồ điệp, toàn thân mặc một bộ đào y thanh nhã, nhẹ nhàng nhưng sâu đậm sắc hương.
Dù chỉ với nửa mặt lộ ra, đã thể hiện một tư thái của một tuyệt sắc mỹ nữ, nghiêng trời lệch đất, họa quốc tai dân, hồng nhan họa thủy, bất cứ từ ngữ xinh đẹp nào cũng có thể miêu tả nàng, nhưng vẫn không đủ dùng…
" Nhìn thiếp như vậy, có phải nhớ ra rồi không… "
Giọng thiếu nữ ngọt ngào vang lên, Dạ Khinh Ưu tỉnh hồn, giật mình, hắn rõ ràng biết nữ tử này không hề tu luyện mị thuật, nhưng càng là lợi hại hơn, tin chắc không có nam nhân nào có thể chống lại mị lực của nữ tử này.
Nhưng một nữ tử đặc biệt như vậy, tại sao trong trí nhớ của hắn không hề có một chút gì đọng lại.
Dạ Khinh Ưu lắc đầu, tay bóp mạnh lại, thản nhiên đáp.
" Không nhớ… Cũng không có hứng thú.
"
Rắc…
Dạ Khinh Ưu một bay bẻ gãy cổ thiếu nữ, từ tay bao trùm một mảng đen kéo thiếu nữ chôn sâu vào bên trong.
" Thật tàn nhẫn, chàng không chỉ quên ta… Còn ra tay không chút khoan nhượng, tuy nhiên ta lại thích.
Chính vì thích chàng… "
Giọng nói thiếu nữ vẫn đọng lại, mắt Dạ Khinh Ưu chú ý, thân thể trước mắt hóa thành ngàn hồ điệp lan tỏa bay khắp không trung.
Dạ Khinh Ưu chưa thoát được ngạc nhiên, đã thấy một cơ thể mềm mại áp sát ở đằng sau lưng, ấm áp thanh dịu làm hắn tim đập mạnh một nhịp, tại sát bên tai hương khí thơm ngát lan tỏa, một đôi môi mềm ngậm lấy tai hắn, lưỡi nhỏ thè ra liếm vào bên trong tai hắn, giọng vang vảng như tiên âm mê hoặc lan tỏa thính giác.
" Dạ lang, chàng nói xem… Chàng có yêu ta không? "
" Tránh ra, ta không có biết ngươi...!"
Dạ Khinh Ưu vẫn giữ nét tỉnh táo, bay ngược về phía trước, quay đầu nhìn yêu nữ trang bộ dáng tiên nữ của nàng, cảm giác nhiều phần e ngại.
Nữ nhân này nắm giữ Huyễn Cảnh, có thể từ nãy đến giờ là ảo giác, có thể không, dù sao vẫn không thể một chút lơ là.
" Sợ hãi như vậy, là lo ta ăn thịt chàng hay sao… "
Nữ tử khẽ cười, nhẹ liếm môi, hành động khiêu khích tưởng chừng như vô tình lại làm Dạ Khinh Ưu rung động, cảm giác đối với nàng càng khát khao chiếm đoạt, nhưng rất may kìm nén được.
Nếu là trước kia, hắn sẽ không bị mấy cái thủ đoạn này làm cho lung lay, trực tiếp giết nàng là được, nhưng dạo gần đây hắn đã thoát ly khỏi cái bóng của Vô Tâm Hỗn Phách Liệt làm cho nhận thức, xúc cảm trở nên mãnh liệt hơn, cũng vì thế mà có một dàn hậu cung như bây giờ.
" Mục đích của ngươi là gì? "
Dạ Khinh Ưu cẩn thận, lần nữa dò hỏi thật kỹ, thiếu nữ liếm đầu ngón tay, ánh mắt nhu tình tràn ngập mật ý, đột ngột chuyển sang lạnh lẽo.
" Chàng không nhớ thiếp… Hay là để ta giết sạch tất cả nữ nhân ở gần chàng, như vậy rồi sẽ trả lời… "
Nói tới sau lãnh ý hiện rõ, Dạ Khinh Ưu hoàn toàn tin tưởng nữ nhân này nghiêm túc, ánh mắt hắn lạnh lại, giọng tràn ngập sát ý.
" Nếu ngươi dám… Ta liền giết ngươi.
"