Dùng cả một tuần thời gian cùng hai thiếu nữ song tu, Dạ Khinh Ưu cuối cùng cũng đạt được thông tin cần thiết.
Cả Thượng Quan Vân Ngọc và Cung Nguyệt Kha kiếp trước đều có quan hệ với hắn, thời gian khi đó cách hiện tại vài vạn năm.
Thượng Quan Vân Ngọc kiếp trước từng là một thôn nữ có dáng ngoài xinh đẹp, danh tiếng vang xa, lọt đến tai Dạ Khinh Ưu khi đó thì không bỏ lỡ cơ hội.
Một màn anh hùng cứu mỹ nhân, diệt một ổ đạo tặc chẳng mấy chốc hắn đã chiếm được phương tâm nữ nhân.
Về sau trải qua sóng gió cũng chính thức trở thành thê thiếp của hắn.
Về phần Cung Nguyệt Kha, vốn là đại tỷ một băng doanh địa thổ phỉ, tính cách hào sảng, tuy là thổ phỉ nhưng chỉ cướp của thổ hào chia cho những nơi cơ địa.
Sau khi trong băng xảy ra nội loạn, bị thương được Dạ Khinh Ưu cứu giúp, liền lấy thân báo đáp, quan hệ tình cảm với hắn rất tốt.
Dạ Khinh Ưu tiếp nhận xong thông tin, đồng thời nhận được ánh mắt chan hòa của hai mỹ nữ, mặc dù đã giải trừ mê hoặc, nhưng các nàng dường như không có đối với hắn hận ý, còn nhiều vài phần tình ý.
" Hiện tại chúng ta còn có điều suy nghĩ, cho nên ngươi đi ra đi… Chúng ta giờ không muốn gặp ngươi.
"
Sau khi tỉnh táo, Cung Nguyệt Kha sắc mặt khó coi, đuổi khéo hắn ra ngoài, còn phần Thượng Quan Vân Ngọc vẫn mãi không nói một lời, im lặng cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.
Dạ Khinh Ưu đồng dạng cũng không có ở lại, liền bước ra ngoài, đóng cửa lại, cũng không có cấm cửa, tùy ý hai nàng tự quyết định.
Hắn bước ra ngoài boong thuyền, nơi đây tụ tập một đám nữ nhân, khi hắn vừa ló mặt đã nhận được vài lời than trách, dĩ nhiên vì cấm cửa cả tuần bên trong cùng nữ tử kia.
Thượng Lan Kỷ Linh bước đến, trên môi tuy nở ra nụ cười, nhưng nét u uất vẫn không hề tan biến.
" Dạ lang, chàng thật vui vẻ với nữ tử kia sao… "
" Ta… Ta chỉ đang kiểm tra một số vấn đề thôi.
"
Dạ Khinh Ưu ho khan, ánh mắt đôi chút tránh né, Thượng Lan Kỷ Linh bĩu môi, dĩ nhiên không tin hắn.
Nàng cũng không quá đào sâu vào vấn đề, tùy ý bước đến, khẽ cười nói.
" Được rồi, thuyền đã vượt biển đến Lạc Hồn Đảo, còn đang chờ chàng quyết định đấy.
"
" Đến nơi rồi sao… "
Dạ Khinh Ưu đi đến, nhìn xuống bên dưới, ở cách đó không xa là một đảo nhỏ không như tưởng tượng xanh tốt, tràn ngập linh khí, mà là một cảnh héo tàn âm u quỷ dị.
Hắn nhíu mày, dường như cảm thấy chỗ kia có điều gì đó làm hắn khó chịu.
" Được rồi, đi thì đi… Lần này ta muốn đi một mình.
"
" A, đại ca ca… Linh Lung cũng muốn đi cùng, hình như trên đó có thứ mà muội muốn tìm.
"
Nghe hắn nói vậy, Linh Lung vội vã phát ra tiếng, Dạ Khinh Ưu trầm ngâm nhìn mảnh ngọc trong tay nàng, nhớ theo lời Mạc Thủy Dao thì bên trên có khí tức của mẫu thân Linh Lung, trước kia không có phản ứng nay lại tỏa ra khí tức ba động gây chú ý.
Dạ Khinh Ưu khẽ gật đầu, hắn còn chưa nói thì Mộng Uyển đã nhảy ra, nhí nhảnh nói.
" Ta cũng muốn đi… "
" Ở yên đây đi, Phi Nguyệt Đăng xuất hiện đã gây ra một số chú ý, ngươi ở đây tránh gây ra phiền phức… Thiên Nhã, mọi chuyện giao cho ngươi.
"
Dạ Khinh Ưu đột ngột quay sang Phượng Thiên Nhã nói, nàng dĩ nhiên không có dị nghị, bảo hắn yên tâm.
Dạ Khinh Ưu mặc kệ Mộng Uyển không hài lòng nhảy xuống thuyền, lần này hắn chỉ mang theo Linh Lung và Tiểu Thố Tử, ngoài ra có cả Hắc Bì để dẫn đường.
Địa hình trên đảo này tương đối phức tạp, có Hắc Bì tại chỗ này cũng tránh được một số phiền phức.
Ngoài ra hắn phải mang theo Hân Phong Tiểu Nguyệt, nữ nhân này hắn không thể buông thả ra ngoài được, chỉ có giữ ở bên cạnh mới an tâm.
Đám nữ tử Bách Hoa Tông sau khi đến bờ liền chủ động muốn tách ra, Hoàng Hiểu Nhiên trước khi đi còn nhìn Hân Phong Tiểu Nguyệt một cái, cảm thấy nữ nhân này rất quen thuộc, chỉ là trong nhất thời không nhớ ra được.
Nghĩ đến chính sự hệ trọng, các nàng chỉ kịp đa tạ đã nối lưng rời đi...
Mạc Thủy Dao và Lâm Di Ảnh là hai người không quen biết, cho nên hắn tùy ý không quan tâm.
Dạ Khinh Ưu bước chân vừa tiếp cận bờ đảo, thì đã thấy đằng xa có một tòa cổ thành lớn.
Mạc Thủy Dao nhìn về trước, chủ động nói.
" Sau khi vượt qua lần kiểm tra thứ hai, hầu hết sẽ được học viện thu nhận bồi dưỡng… Còn có người chủ động tham gia vòng thi thứ ba sẽ đặc cách làm học viên tinh anh của trường, tập trung bồi dưỡng.
"
Nghe nàng giới thiệu, đám người chỉ khẽ gật đầu, liền bước chân vào bên trong.
Dọc đường đi vào, chen chúc một lối đi, hai bên là hai bìa rừng rậm rạp, mọc Xích Dương Xỉ cao hơn năm trượng, tầm nhìn cũng eo hẹp không nhìn rõ động tĩnh phía bên trong.
" Có sát khí… "
Linh Lung khẽ nói, nàng cẩn thận nhìn xung quanh, đột nhiên tay khẽ vung, một đường băng kiếm nhanh như thiểm điện quét qua, để lại từng mảnh vụn băng bay trong không trung.
Một tiếng hét thảm vang lên, thân ảnh một nam tử gầy gò ngã lăn ra đất, trên ngực máu đỏ chảy ra, băng kết ngưng tụ phá hoại làm hàn khí nhập thể khiến gã không kịp phản ứng đã bị một kiếm bức tử.
" Thật nguy hiểm, dọc đường đều có mai phục… "
Linh Lung vỗ vỗ ngực, cảm thấy không an tâm, liền chạy đến nép sang bên cạnh Dạ Khinh Ưu, mà Mạc Thủy Dao thì vẻ mặt trầm xuống, có điểm bất an.
" Thông thường, nơi này là địa phận của tam đại học viện… Vốn dĩ không có ai dám giở trò ở nơi này, không ngờ lần này lại có nhiều kẻ to gan như vậy.
"
" Hừ, xem ra hiện tại nơi này không còn thuộc về đám học viện các ngươi nữa rồi… Địa Đàng mở ra, vô số thế lực chủng tộc tiến nhập, xem ra rất loạn.
"
Hắc Bì giọng âm dương quái khí, nói xong, chính gã cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Bình thường Lạc Hồn Đảo nay chỉ thuộc về Yêu Hải Tộc bọn chúng cùng với tam đại học viện, nay xuất hiện nhiều loại dị khí như vậy, có cảm giác Yêu Hải Tộc đang suy yếu, dĩ nhiên đều bị nhóm dị nhân thế lực khác trảm giết một phần rồi.
Trong hai con ngươi đỏ lòm của Hắc Bì hiện ra sát khí, chỉ là hiện tại gã biết tính mạng đang nằm trong tay Dạ Khinh Ưu cho nên không dám làm bừa.
Lời của hắn ảnh hưởng đến tinh thần Mạc Thủy Dao, nàng bắt đầu lo sợ Thủy Tâm học viện xảy ra chuyện, muốn gia tăng cước bộ nhưng nhìn sang vẫn thấy Dạ Khinh Ưu thong dong thảnh thơi bước dạo.
" A… "
Đột nhiên một tiếng kêu làm thức tỉnh bọn họ, tập trung quay đầu, có thể thấy Lâm Di Ảnh đang bị một nhóm nam tử bắt đi, nàng đang giãy giụa không ngừng đưa mắt nhìn về Dạ Khinh Ưu, trong đó có nhiều tia cầu tình.
Dạ Khinh Ưu nhàn nhạt khẽ liếc mắt, trực tiếp không quan tâm thản nhiên bước tiếp, Linh Lung nhìn thấy Lâm Di Ảnh bị bắt lo lắng định xông vào nhưng nhìn thấy Dạ Khinh Ưu thờ ơ lạnh nhạt, liền cắn răng trực tiếp không quan tâm.
" Lâm cô nương… "
Mạc Thủy Dao kêu lên, nàng không có nhiều e ngại như Linh Lung, cảm thấy ngay tại địa phận của tam đại học viện lại xảy ra tình trạng cướp người này thật làm nàng tức giận, liền đuổi theo đám người.
" Ngươi đuổi theo bọn họ đi… "
Dạ Khinh Ưu nhìn Hắc Bì nói, gã không dám phàn nàn chỉ khẽ dạ một tiếng, bóng hình quỷ dị liền biến mất.
Hân Phong Tiểu Nguyệt khẽ cười, đi đến bên cạnh hắn, ánh mắt vũ mị ánh lên vẻ tinh ranh, nụ cười xinh đẹp tái sơn họa thủy che sau lớp khăn mặt lộ ra âm thanh thánh thót ngân âm.
" Tướng công, chàng không sợ bọn họ xảy ra chuyện sao? "
" Cũng không liên quan đến ta, can ngăn làm gì… "
Dạ Khinh Ưu bình thản đáp, đồng thời trong mắt Hân Phong Tiểu Nguyệt ảnh lên nét cười, thân thể cùng hắn va chạm, tựa cười mà như không.
" Nếu vậy còn cử gã kia đi theo làm gì, thương hoa tiếc ngọc sao? "
" Không phải chuyện của nàng… "
Dạ Khinh Ưu nhíu nhíu nói, Linh Lung lựa chọn là trầm mặt không nói, nàng nhìn vào mặt ngọc thạch đính trên dây chuyền nằm trên tay, trong lòng có tâm sự, đồng thời nàng cũng không quá lo lắng cho Mạc Thủy Dao, nàng đương nhiên hiểu Dạ Khinh Ưu là loại người nào.
Tiểu Thố Tử mãi đi bên cạnh hắn, không có lên tiếng, vừa đi hai mắt vừa díu lại như muốn ngủ, mà khi bọn họ đi đến, đã nghe âm thanh binh khí va chạm, ba động trong không gian cứ lan tỏa, một cỗ mùi vị huyết tinh tràn trong mũi.