Đối với hận ý của Diệp Lăng dành cho mình, Dạ Khinh Ưu không thèm để tâm chút nào.
Ở trong mắt hắn, tên này sớm muộn cũng thành cái người chết, hắn vẫn là chuyên tâm tìm hiểu cách xâm nhập thạch điện thì hơn.
Qua nửa canh giờ, đôi mắt hắn mở ra, khóe miệng nở nụ cười, thân ảnh chợt biến mất, khi xuất hiện lại là đã ở trước cửa thạch điện, nhìn thạch khẩu kiên cố, hắn vươn tay điểm nhẹ.
Lập tức, toàn bộ thạch điện rung chuyển dữ dội.
Hình ảnh này lọt vào mắt đám người của bộ tộc, dù bọn chúng không hiểu Dạ Khinh Ưu đang làm cái gì, nhưng trong mắt bọn họ thì hành động này của hắn là báng bổ thần thánh.
Lập tức, theo lệnh của Tộc Trưởng Yết Tộc, vô số các tộc nhân tráng niên liền bao vây Dạ Khinh Ưu, cầm mũi xiên nhọn chĩa về phía hắn.
Dạ Khinh Ưu đến cả nhìn cũng không thèm nhìn, ánh mắt chợt bộc phát ra huyết mang nhàn nhạt.
Ngay lập tức, đám bộ tộc đờ đẫn, ánh mắt đỏ lòm nhìn nhau, trong chốc lát đều lao vào chém giết, không phân địch bạn.
Cảnh tượng máu me chẳng mấy chốc bao trùm trước cửa thạch điện, ngay cả tên Tộc Trưởng Yết Tộc đầu cũng bị chặt ra treo lủng lẳng trên đỉnh giáo, ánh mắt trợn trừng.
Đám Dược Sư, Y Sư bên dưới hoảng sợ trước tình cảnh này, bọn họ cảm thấy Dạ Khinh Ưu so với đám người kia càng thêm đáng sợ.
Thoáng chốc, tuyệt vọng ấn chìm đám người, trong lòng chỉ muốn mau chóng chạy đi tìm chỗ thoát.
Dạ Khinh Ưu cũng không quan tâm đám người làm gì, hắn đem cửa thạch động trước mặt phá dỡ, dẫn đến một luồng Tà Thần khí tức bên trong như hủ thực vạn vật phả thẳng mặt hắn.
" Huyết Ma, lên đi.
"
Dạ Khinh Ưu đem huyết khôi Huyết Ma thả ra bên ngoài, chặn ờ trước mặt.
Huyết Ma lập tức hành động, cái miệng há to đem toàn bộ Tà Thần năng lượng nuốt vào thân thể, làm nó bành trướng, da thịt như cao su chảy nhựa, máu thịt rơi đầy đất.
Nhưng Dạ Khinh Ưu căn bản không có ý tứ dừng lại, để cho Huyết Ma tiếp tục đem toàn bộ Tà Thần năng lượng thôn phệ sạch sẽ.
Chẳng mấy chốc, Huyết Ma bị hủ thực còn lại bộ xương dần hình thành lại huyết nhục, bộ dáng lúc này nhìn trông càng âm u quỷ dị.
Thấy đã đủ, Dạ Khinh Ưu quay sang nhìn tam nữ, cười nói.
" Đi thôi.
"
Hồng Mỵ tam nữ nhìn nhau, bọn họ không hỏi nhiều, đều chủ động đi về phía hắn, mà Trương Tuyết Di thì bộ dáng có điểm không tình nguyện, xoay đầu nhìn Diệp Lăng, miệng còn chưa kịp nói đã bị Hồng Mỵ dắt đi.
Diệp Lăng thấy vậy, vội vã đuổi theo sau.
Dạ Khinh Ưu đem tam nữ tiến nhập vào Không Gian Thông Đạo, để Huyết Ma dẫn đường đi về phía trước.
Sau một khắc, trước mặt nhóm người xuất hiện một mảnh bình nguyên, không có lá cây hay ngọn cỏ, chỉ có Độc Khí lan tràn, từng vũng nước độc đọng thành toát ra Độc Khí đáng sợ, bầu không khí như muốn ăn mòn thần trí kẻ dám bước vào.
Từng cái đầu lâu do Độc Khí tạo thành như có linh tính, hướng về đám người Dạ Khinh Ưu tập kích, ảo cảnh quỷ quyệt cũng xuất hiện, mang theo sự mê hoặc thần trí.
Chỉ là toàn bộ không có chút tác dụng dưới mí mắt Dạ Khinh Ưu, tất cả Độc Khí đều bị Huyết Ma nuốt trọn, đem Thể Chất Âm Ti Địa Thể của nó tăng cường một bậc.
" Các nàng tạm thời hãy trốn vào Dị Giới Châu.
"
Hắn không nhiều lời giải thích, lập tức đem các nàng thu vào Dị Giới Châu.
Sắc mặt nghiêm túc nhìn phía trước, cảm thụ một phương tà khí mãnh liệt liền phóng đến.
…
Lúc này, trong một mảnh đại viên, Độc Thảo mọc lan tràn khắp nơi, tại đó mấy vu sư đang vừa phải chống chọi Độc Khí ăn mòn, vừa phải tiến hành luyện chế Độc Đan.
Lơ lửng trước mặt bọn họ là một đầu tiểu quỷ nhân có hai sừng nhọn, đôi cánh dơi sau lưng khẽ đập, dùng ánh mắt ngạo nghễ nhìn bọn họ.
" Tiến độ nhanh một chút, kẻ nào chậm tay nhất sẽ bị đào thảo.
"
Trong lời nói của nó tràn ngập oán khí, Độc Khí xung quanh chạm vào thân thể nó toàn bộ đều bị hấp thu.
Đám vu sư nghe vậy, càng không dám chậm trễ mà đẩy nhanh quá trình luyện chế.
Bọn họ tiến vào thạch điện sau đó vượt qua mấy khảo nghiệm, đã chết vài người, đi đến giai đoạn này thì đụng phải tiểu quỷ kia, dùng thực lực kinh khủng, một đầu ngón tay đem toàn bộ bọn họ áp chế.
Nó gọi mình là Tiểu Độc Ma, sứ giả của Độc Thần, tại nơi này khảo hạch bọn họ, lúc này tất cả toàn bộ đều phải luyện chế một loại Độc Đan tên Diệt Phá Kim Độc Đan, mức độ so sánh không thua kém gì luyện chế Bát Phẩm Đan Dược, làm bọn họ vừa nghe thấy đã cảm thấy bất khả thi.
Một tên vu sư chịu không nổi, buông bỏ lực lượng, lò luyện đan tự động phát nổ, thân thể tím tái ngã lăn ra đất.
Tiểu Độc Ma liếc nhìn vu sư kia, cười khinh bỉ, ngón tay phóng ra, một ngọn tử diễm lóe lên, lập tức đem tên vu sư đó thiêu rụi thành tro tàn.
Ánh mắt nó đảo qua, giọng nói tràn ngập ác ý.
" Các ngươi nhìn thấy chưa, nếu không nhanh tay thì kết quả sẽ giống như hắn.
"
Nghe vậy, đám người bọn họ càng thêm kiên trì.
Ngọc Sư Sư gương mặt đầy mồ hôi, ánh mắt chuyên chú, pháp quyết trong tay nhanh chóng kết lại, khống chế dược liệu trong lò, tinh thần nàng dù mệt mỏi, nhưng lại không dám lơ là, cắn răng kiên trì.
Trần Mộng Lan bàn tay khẽ vung, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên đan dược tím vàng hai màu sắc xen kẽ tạo thành Đan Văn, toàn bộ Độc Khí xung quanh bị viên đan dược trong tay nàng hấp dẫn mà chui vào bên trong.
Tiểu Độc Ma hai mắt lóe sáng, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt nàng, đem hai viên đan dược trong tay nàng thu lấy, dùng đầu lưỡi đỏ lòm dài ngoằn ngoèo liếm một cái, mới hài lòng gật gù.
" Tốt, ngươi thông qua.
"
Trần Mộng Lan nghe vậy mới an tâm thở ra, vuốt vuốt bộ ngực, mỉm cười mê người tiến một bước, lóe lên liền đi về khoảng trời phía trước, đặc một màu tử vân hội tụ.
Chân nàng vừa bước ra, có nấc thang vô hình tạo thành cầu thang nối thẳng lên phía trên.
Trần Mộng Lan phóng thẳng thân mình, nháy mắt liền biến mất.
Độc Nam Cô cũng thành công luyện thành Diệt Phá Kim Độc Đan, nàng so với Trần Mộng Lan thì chỉ luyện ra ít một khỏa nhưng chất lượng không chút thua kém được Tiểu Độc Ma chấp thuận cho qua.
Độc Nam Cô không chút chần chừ, đi theo phía sau Trần Mộng Lan, bước thẳng lên tầng trời, thân ảnh biến mất.
Chỉ còn lại mấy người, sắc mặt cả đám càng khẩn trương, chẳng mấy chốc đã có người thất bại, dẫn đến Tiểu Độc Ma chú ý, ánh mắt nhìn sang, miệng nó phun ra một làn hơi tím nhạt đem kẻ kia hủ thực, ngay cả xương cốt cũng không còn.
Lúc này chỉ còn lại hai người, Hải Vô Quy và Ngọc Sư Sư.
Hải Vô Quy tinh thần đã giao phó cho lão nhân trong Hắc Nhẫn, để đối phương thay hắn luyện chế Độc Đan.
Mà Ngọc Sư Sư thì thiên phú so ra kém cạnh hơn những người khác, còn đang chật vật dùng phần nguyên liệu cuối cùng luyện ra khỏa Diệt Phá Kim Độc Đan cuối cùng.
" Hoàn thành.
"
Hải Vô Quy nhìn trong tay đan dược, an ổn vuốt mồ hôi trán.
Tiểu Độc Ma lập tức kiểm định, liền cho hắn qua cửa, Hải Vô Quy vui mừng định đi thì thấy Ngọc Sư Sư còn ở đó, mà Tiểu Độc Ma đang hướng về phía nàng, lạnh lẽo nói.
" Kẻ cuối cùng, theo như ước định.
Phải bị đào thải… "
Nghe lời nói của nó, Ngọc Sư Sư gương mặt trắng bệch, thủ ấn kết đan cũng gặp biến cố, nhìn vậy Hải Vô Quy nhíu mày, bàn chân trực chuyển, nhận ra ý định của hắn, lão già trong Hắc Nhẫn lên tiếng nhắc nhở.
" Tiểu tử, đừng suy nghĩ bồng bột.
Hiện tại tình trạng của ta không thể đối phó với tên tiểu quỷ kia đâu, nên khôn ngoan quay đầu (xe) như Hải.
"
" Dù vậy, sao ta có thể bỏ lại nàng.
Yên tâm đi sư phụ, ta tự có cân nhắc.
"
Hải Vô Quy vội lên tiếng, hắn động tác không chậm, chẳng mấy chốc đã chặn ngang trước người Ngọc Sư Sư, đối diện Tiểu Độc Ma.
Tiểu Độc Ma thấy động tác của hắn, tỏ ra không vui, ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập sát tính.
" Thế nào, tiểu tử ngươi muốn cản trở ta? "
" Không phải, chỉ là ta muốn theo quy ước của ngươi mà ra tay ngăn cản thôi.
Nàng cũng không phải là người cuối cùng.
"
Hải Vô Quy lời nói chắc như đinh đóng cột để cho Tiểu Độc Ma nhíu mày, nó chưa từng gặp một tên nhân loại nào dám ở trước mặt nó chống đối như vậy.
Ánh mắt liền trở nên dữ tợn, muốn đem tiểu tử trước mặt dạy dỗ, Hải Vô Quy ý niệm rất nhanh truyền âm cho Ngọc Sư Sư để nàng an tâm, còn hắn thì bàn tay chỉ về một phương, nói.
" Kẻ đằng kia, còn chưa có chết.
"
Tiểu Độc Ma nghe vậy, ánh mắt chuyển sang nhìn xác chết của một nam tử đang nằm đó, tử quang xuyên thấu, kinh ngạc ồ lên một tiếng.
" Thật không ngờ lại có thể giả chết trước mắt ta.
Suýt chút bỏ xót.
"
Vừa dứt lời, động tác của nó không chậm, liền đem nam tử kia thiêu rụi, tiếng la hét oán hận vang lên, chửi mấy đời tổ tông Hải Vô Quy, vì mỹ nữ mà lại đem gã hi sinh.
Thiêu chết xong nam tử kia, Tiểu Độc Ma cười lạnh quay sang nhìn Hải Vô Quy.
" Hắn đã chết, thì theo quy tắc để ta làm việc rồi chứ.
"
" Đương nhiên.
"
Hải Vô Quy mỉm cười, vội tránh ra.
Tiểu Độc Ma nhíu mày, không rõ cái tên tiểu tử này giở trò gì, ánh mắt vừa nhìn, đã kinh ngạc thấy Ngọc Sư Sư cầm trong tay Diệt Phá Kim Độc Đan mới luyện thành, còn nghi ngút Độc Khí bao quanh.
Nó lập tức kiểm tra, nét mặt sa sầm, liếc mắt nhìn Hải Vô Quy và Ngọc Sư Sư, không vui đáp.
" Được rồi, các ngươi có thể qua.
"
" Nếu vậy, đa tạ rồi.
"
Hải Vô Quy chắp tay nhìn Tiểu Độc Ma, quay sang Ngọc Sư Sư mỉm cười, nàng gương mặt lạnh lùng cũng hóa thành nhu hòa gật đầu, sóng vai cùng hắn tiến về phía trước.
Vừa nãy, nàng đột nhiên cảm thấy thủ pháp luyện đan của nàng tinh tiến nhanh chóng, giống như có người điều khiển thân thể giúp nàng luyện đan vậy, dù không rõ là chuyện gì nhưng nàng có thể đoán chắc hẳn là do Hải Vô Quy dùng cách nào đó để giúp nàng.
Tiểu Độc Ma ánh mắt nhìn theo bóng hai người, ẩn chứa một loại quỷ dị âm trầm, thân hình loé lên chợt biến mất, toàn bộ thi thể tại nơi này cũng theo đó mà tan biến, bị hủ thực không còn một mảnh.
Từ thân thể Ngọc Sư Sư, một tia linh hồn thoát ra khỏi mi tâm thiếu nữ, một lần nữa dung nhập vào Hắc Nhẫn trên ngón tay Hải Vô Quy, âm thanh già nua tràn đầy tức giận.
" Tiểu tử, ngươi đúng là liều mạng.
Chỉ vì một nữ nhân xa lạ mà có thể đem cả ta mạo hiểm cùng ngươi.
"
" Sư phụ đừng tức giận, tiểu tử có nắm chắc mới dám ra tay.
Lại nói, chẳng phải là thành công rồi hay sao? "
Hải Vô Quy mỉm cười đáp, ánh mắt chuyển sang nhìn Ngọc Sư Sư, ngắm dung nhan xinh đẹp của nàng, trong lòng khẽ rung động.
Ngọc Sư Sư chú ý ánh mắt hắn nhìn nàng, quay sang lườm hắn, Hải Vô Quy có thể nhìn thấy mỹ nữ đã không còn cái loại xa cách như lần đầu gặp mặt, trong lòng nở hoa, cất tiếng trò chuyện nhằm xích gần quan hệ với mỹ nhân nhi.