Chương 101. Giác Tỉnh
Người dịch: Whistle
Máu tươi nóng hổi văng trúng hai gò má giống như sứ ngọc của Tần Thanh Dung.
Gương mặt này giống như một bức tranh tuyệt mỹ.
Chẳng qua, lúc này cặp mắt vốn nên xinh đẹp tuyệt vời này lại lộ ra vẻ mờ mịt.
"Ta. . . Ta giết người rồi?"
Không chỉ giết người, hơn nữa còn giết người nàng đã từng nhung nhớ bao lâu nay, Bạch gia đại thiếu gia Bạch Cảnh Thiềm.
Thi thể ngã xuống dưới chân nàng, run rẩy rồi dần dần ngừng lại.
"Loại người này chết cũng là đáng đời." Mạc Cầu nói bằng giọng đạm mạc:
"Sư tỷ, tranh thủ thời gian chuẩn bị một chút đồ vật đi, chờ lát nữa mà rước lấy phiền phức thì không tốt."
"Ta. . . Ta đã giết người." Dường như Tần Thanh Dung đã bị kích thích, ánh mắt ngốc trệ, không nhúc nhích.
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên mà nàng giết người, vả lại người bị giết còn là Bạch Cảnh Thiềm, khiến cho trong lúc nhất thời nàng không chịu nổi.
Cả người giống như đần độn.
"Haizz!" Mạc Cầu than nhẹ một tiếng, tiến lên che khuất tầm mắt của nàng:
"Sư tỷ, tỷ nhắm mắt dưỡng thần một chút đi, nơi này giao cho ta xử lý, nhưng mà chúng ta phải nhanh chóng rời đi."
Đồ vật đã chuẩn bị xong rồi, thi thể của Tần sư phụ cũng đã đưa đi thiêu xong, cho nên cũng không cần bao lâu thì Mạc Cầu liền mang theo Tần Thanh Dung vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác rời khỏi hiệu thuốc, hai người chạy tới tiệm quan tài ở thành đông trước.
"Lý lão bản."
"Mạc đại phu!"
Đêm tối dưới ánh nến chập chờn, sắc mặt của Lý lão bản trở nên có chút quỷ dị, nhìn thấy hai người liền vội vã nghênh đón:
"Theo phân phó của ngài, quan tài không dùng tài liệu tốt, nhà nghèo khổ thường dùng gỗ trinh nam, tổng cộng ba lượng bạc."
"Làm phiền!" Mạc Cầu gật đầu đưa tiền, đi ra hậu viện dắt một chiếc xe lừa đã được đặt ở chỗ này từ trước, trên xe có một cái quan tài đã được sơn màu tối.
Trong quan tài đương nhiên là Hành thi Hà Tiến rồi.
Sở dĩ không dùng tài liệu tốt là vì Mạc Cầu sợ phiền phức.
Lần này đi Đông An phủ đường xá xa xôi, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện khó khăn trắc trở, quan tài quá tốt cũng sẽ khiến cho người chú ý.
"Sư tỷ." Nghĩ nghĩ, Mạc Cầu quay người mở miệng:
"Trong này là một vị bằng hữu của ta, nếu như không chê thì sư tỷ có đặt tro cốt của Tần sư phụ vào trong?"
Thân thể mềm mại của Tần Thanh Dung run rẩy, nghe vậy liền vô thức gật đầu.
Sau đó hai người lập tức dắt xe lừa đi thẳng đến đông môn, lính gác đã sớm chuẩn bị tốt một cái cửa hông thông hành.
Sau khi ra khỏi cửa thành, bóng đêm mông lung, trên quan đạo không có một người nào, đường đi tịch mịch không biết kéo dài tới phương nào.
Quay đầu lại, trên tường thành đèn đuốc chập chờn, mơ hồ có thể thấy được ba chữ to ở trên cửa thành dãi dầu sương gió kia.
Chữ cũng đã mơ hồ rất khó phân biệt.
"Sư tỷ." Mạc Cầu mở miệng:
"Tòa thành này, tên gọi là gì?"
Mạc Cầu đột nhiên nghĩ tới, hắn ở chỗ này mấy năm rồi, nhưng mà lại không biết tòa thành này tên gì.
"Giác Tinh thành." Đôi mắt Tần Thanh Dung chớp động, tiếng nói yếu ớt:
"Nghe nói từng có tiên nhân lấy thiên hạ làm cờ, lạc tử khắp nơi, chỗ này nằm ở góc cạnh, cho nên được đặt tên này."
"Một cái địa phương nhỏ, đừng nói ngoại nhân, liền ngay cả rất nhiều người địa phương cũng không biết cái tên này."
"Giác Tinh thành?" Mạc Cầu ngẩng đầu, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười một tiếng, khoan thai mở miệng ngâm ra hai câu thơ:
" Thì nhân mạc tiểu trì trung thủy, thiển xử bất phương hữu ngọa long."
"Ngưỡng thiên đại tiếu xuất môn khứ, ngã bối khởi thị bồng hao nhân!"
"Bây giờ chúng ta lạc tử giác tinh, ngày khác chưa hẳn không thể vấn đỉnh Thiên Nguyên, sư tỷ cũng đừng tiếp tục ai oán nữa, mà nên tràn trề hi vọng về cuộc sống sau này mới phải."
". . ." Tần Thanh Dung im lặng, nửa ngày mới nói:
"Câu thơ này rất bá khí, nhưng mà từ trong miệng của đệ nói ra, ta luôn cảm thấy có chút không tương xứng."
"Ha ha. . ." Mạc Cầu sững sờ một chút rồi lập tức cười to, đồng thời vung mạnh dây cương hét lớn một tiếng:
"Giá!"
Hai người dựa lên quan tài, thừa dịp bóng đêm chạy nhanh về phía trước.
...
Chung Vân Triệu lựa chọn nơi an dưỡng rất bí mật, vì không khiến cho người khác chú ý nên ngay cả người mình cũng rất ít đến đây.
Cho nên phải đến buổi trưa của hai ngày sau thì người của Hắc Hổ đường mới phát hiện không đúng.
"Ầm!"
Một món đồ sứ đáng giá mấy chục lượng bạch ngân đã bị quẳng xuống đất, nổ tung thành vô số mảnh sứ vỡ rồi bay tứ phía.
Sắc mặt Chung Sơn trắng bệch đứng tại chỗ, thân thể run rẩy nhìn xem một đống quần áo, sợi tóc đang nằm trên mặt đất.
Dưới tác dụng của Hóa Thi thủy, đám người Chung Vân Triệu không chỉ chết không toàn thây, mà còn hóa thành nước đặc.
"Đường chủ." Một người đứng ở bên cạnh nhỏ giọng mở miệng:
"Đã mời một vị đệ tử của Đinh lão đến xem qua, đúng là Hóa Thi thủy, những thứ này cũng là đồ Tam đương gia. . ."
"Bành!"
Lời còn chưa dứt, một cái trường án* ở trước mặt đã nổ tung, dưới tác động của cự lực, hai tay Chung Sơn cũng bị phản chấn cắt ra những vết máu. (một cái bàn dài hẹp và cao thường được dùng để đặt bình hoa.)
Nhưng ông ta lại giống như không biết, trên mặt lộ vẻ dữ tợn giận dữ hét:
"Ai?"
"Rốt cuộ là ai đã hạ thủ!"
"Cái này. . ." Trên mặt bọn thủ hạ lộ vẻ chần chờ:
"Có dấu vết động thủ, e là đám người Quách huynh đệ cũng đã ngộ hại, thực lực của người hạ thủ tuyệt đối không yếu."
"Ít nhất cũng là Luyện Tạng!"
Người phù hợp với điều kiện này cũng không nhiều, nhưng mà mặc cho y có tìm khắp nơi cũng không tìm được người phù hợp yêu cầu.
Về phần Mạc Cầu. . .
Người của Hắc Hổ đường đều biết Mạc đại phu của Diệu Dược đường có y thuật cao minh, không kém Đinh, Mục nhị lão, nhưng không có người nghĩ đến hắn sẽ biết võ công, vả lại còn võ nghệ cao cường.
Ít nhất là Chung Sơn không biết.
"Đường chủ." Lúc này, có một người vội vã đi tới:
"Đã hỏi được rồi, hai ngày trước một vị tiểu huynh đệ của Quách Tiêu vừa mới hồi bang, y liền đóng cửa không ra ngoài."
"Y nói. . . Y nói. . ."
"Y nói cái gì?" Chung Sơn không kiên nhẫn gầm nhẹ.
"Đường chủ." Người tới sắc mặt cổ quái:
"Y nói chuyện này có quan hệ với Mạc đại phu, còn nói Mạc đại phu người mang võ nghệ, hơn nữa còn cầm một món đồ của Tam đương gia."
"Gọi là. . . Thiết tinh?"
Nói đến đây, người tới chắp tay nói:
"Đường chủ, thuộc hạ cảm thấy những chuyện mà y nói thật sự là quá không thể tưởng tượng, cho nên chưa chắc là thật, mong ngài minh xét."
"Mạc Cầu?" Thân thể Chung Sơn lay động, ánh mắt hiển hiện sát cơ:
"Tìm, đi tìm hắn ra cho ta!"
Người khác không biết, nhưng Chung Sơn lại biết rất rõ Thiết tinh là cái gì, có thể nói ra tên này thì e rằng chuyện này đã tám chín phần mười.
Với thế lực của Hắc Hổ đường, lại toàn lực phát động, chỉ mất nửa canh giờ liền có được tin tức của Mạc Cầu.
"Hắn đã ra khỏi thành rồi?"
"Còn giết chết Bạch gia đại thiếu gia Bạch Cảnh Thiềm, mang theo Tần Thanh Dung của hiệu thuốc Thanh Nang cùng nhau chạy trốn?"
Trên đại điện, Chung Sơn đột nhiên đứng dậy, tiếng rống giận dữ chấn động tứ phương.
"Chung đường chủ." Lúc này, ngoài điện ồn ào một hồi, có một người mang theo mấy vị nha dịch sải bước tiến đến:
"Nghe nói Phi Hổ đã bị người ám hại, Lăng mỗ lòng nóng như lửa đốt, sốt ruột chạy đến, có chỗ thất lễ mong ngài rộng lòng tha thứ."
"Lăng Vạn!" Nhìn thấy người tới, hai mắt Chung Sơn không nhịn được co rụt lại.
Người tới rõ ràng là đệ nhất cao thủ của nha môn, người mang Hậu Thiên chân khí Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăng Vạn.
Rất hiển nhiên.
Chuyện Chung Vân Triệu ngộ hại đã được truyền ra ngoài, không có vị định hải thần châm này thì Lăng Vạn liền trực tiếp tìm tới cửa.
Không có cao thủ Hậu Thiên tọa trấn, coi như Hắc Hổ đường có nhân tài xuất hiện lớp lớp thì Lăng Vạn cũng không sợ!
"Ngươi muốn thế nào?" Chung Sơn nhìn chằm chằm đối phương.
"Không muốn thế nào." Lăng Vạn dang hai tay ra:
"Trong hai năm gần đây Hắc Hổ đường huyên náo quá lớn, Phủ nha lão gia rất không thích, cố ý mời Chung đường chủ đi qua giải thích một chuyến."
"Tốt một chiêu tá ma giết lừa!" Chung Sơn cắn chặt hàm răng:
"Lúc trước mượn nhờ Hắc Hổ đường trừ bỏ Tứ Phương phái thì các ngươi đã nói rất hay đấy."
"Chung huynh." Lăng Vạn than nhẹ một tiếng:
"Bây giờ không giống ngày xưa, chuyện này ngươi ta đều hiểu rõ, không cần ta nhiều lời chứ?"
"Nói thật, Phi Hổ vừa đi, cho dù nha môn mặc kệ thì ngươi cho rằng Bạch Mã phỉ sẽ bỏ qua cho Hắc Hổ đường sao?"
Sắc mặt Chung Sơn trầm xuống.
"So với Bạch Mã phỉ thì người nha môn làm việc vẫn còn có một chút điểm mấu chốt, sẽ không ép người quá mức." Lăng Vạn chìa tay ra:
"Chung đường chủ, mời đi!"
Sắc mặt Chung Sơn biến đổi, đột nhiên mở miệng:
"Chậm đã!"
"Hả?" Lăng Vạn nhướng mày:
"Chung đường chủ còn có việc sao?"
"Có." Chung Sơn gật đầu:
"Muốn ta đi theo ngươi về nha môn thì không thành vấn đề, nhưng mà ngươi cũng phải đáp ứng ta một chuyện mới được."
"Nếu không. . ."
Ông ta khẽ cắn hàm răng, nói:
"Mấy trăm người của Hắc Hổ đường ta mà đánh nhau chết sống thì ai cũng sẽ không dễ chịu!"
Nói xong Chung Sơn liền vung tay lên, bang chúng ở xung quanh chen chúc vây tới, đao thương kiếm kích trên tay, trong mắt lộ ra sát cơ.
"Chung huynh nói gì vậy." Bị nhiều người vây quanh như vậy, liền xem như Lăng Vạn cũng không nhịn được giật giật khóe miệng một cái, cười khan nói:
"Có chuyện liền từ từ nói, từ từ nói."