Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 102. Ngũ Bộ Nhất Sát

Chương 102. Ngũ Bộ Nhất Sát


Người dịch: Whistle
Mấy ngày sau.
"Kẽo kẹt. . . Kẽo kẹt. . ."
Vết bánh xe hằn lên con đường mòn, chậm chạp tiến lên, thỉnh thoảng con lừa kéo xe thở hổn hển.
Đường núi gập ghềnh, chật hẹp khó đi, ngoài chiếc xe lừa kéo quan tài này ra thì không còn người nào khác nữa.
Một tay Mạc Cầu nắm xe lừa, một tay mở địa đồ ra so sánh:
"Lại đi lên trước khoảng mười dặm thì sẽ thấy một ngôi làng nhỏ, nhân lúc sắc trời còn sớm, chúng ta cố gắng chạy tới đó tá túc đi."
Từ khi năm ngoài quyết dự định rời khỏi Giác Tinh thành thì Mạc Cầu liền bắt đầu chuẩn bị, nơi xa thì không nói, địa hình gần đây hắn đều đã rất quen thuộc.
"Hơn mười dặm?" Tần Thanh Dung ngơ ngác ngồi trên xe, nghe vậy ngẩng đầu nhìn trời rồi đờ đẫn nói:
"Trời sắp mưa rồi, sợ là không đến kịp."
"Trời mưa?" Mạc Cầu quay đầu:
"Làm sao sư tỷ biết được?"
"Ta đã từng học Quan Vân Lục từ chỗ của ông ngoại còn biết đọc cả Vân Khuyết ca." Tần Thanh Dung đưa tay chỉ lên trời nói:
"Loại mây này gọi là Câu Vũ Vân, sau khi nó xuất hiện, trong vòng một canh giờ thì trời liền sẽ có mưa phùn."
"Thật sao?" Ánh mắt Mạc Cầu lộ ra vẻ kinh ngạc:
"Không ngờ là sư tỷ còn có bản lãnh này."
Quan vân trắc vũ là bản lĩnh thích hợp nhất để đi xa, như vậy sau này cũng không thể nói đối phương là vướng víu nữa.
"Khi còn bé ham chơi nên học được." Tần Thanh Dung cười khổ một tiếng, hiển nhiên là vẫn chưa nguôi ngoai sau vụ đả kích:
"Mây được chia làm tam tộc mười thuộc hai mươi chín loại, có một bộ khẩu quyết chuyên miêu tả về nó, diễn đạt các loại thiên tượng."
"Luận y thuật, ta không bằng sư đệ, nhưng xem thiên tượng thì ta đã biết từ lúc nhỏ rồi, rất ít khi nhìn lầm."
"Thì ra là thế." Mạc Cầu hiểu rõ:
"Xem ra hôm nay không tới kịp rồi, chỉ là không biết dọc theo con đường này có chỗ nào tránh mưa được hay không nữa."
Nếu như không có chỗ tránh mưa, sợ rằng tối nay hai người họ sẽ rất gian nan.
Vết thương trên người Mạc Cầu còn chưa khỏi, dầm mưa đêm thì vết thương sẽ trầm trọng thêm.
Mặc dù Tần Thanh Dung cũng biết võ nghệ, nhưng dù sao cũng là thân nữ nhi, chưa trải qua mưa gió nỗi khổ, rất có thể sẽ bị gió mưa cảm mạo.
Cũng may trời không tuyệt đường người, hai người đi tới phía trước không bao lâu thì thấy một ngôi miếu hoang.
Miếu hoang rách nát tơi tả, nhưng để che gió tránh mưa cho hai người thì vẫn được.
Mạc Cầu buộc chặt xe lừa, lấy một chút cành lá che đậy quan tài, lại đi những nhánh cây khô để nhóm lửa.
Đợi khi làm xong hết thảy thì quả nhiên trời hạ mưa phùn.
Xem ra thật sự có thuật quan vân trắc vũ nha.
"Sư tỷ." Mạc Cầu quay đầu, nhìn về phía Tần Thanh Dung đang co rút thân thể ở bên cạnh yên lặng ăn bánh mì:
"Sư tỷ xem thử cơn mưa có lớn lắm không? Bao lâu mới ngừng?"
"Mưa không lớn, nhưng chắc là tối nay sẽ không dừng được." Tần Thanh Dung ngừng động tác trên tay, nói:
"Vả lại mấy ngày sau sẽ có mưa dầm liên miên, trong vòng ba năm ngày sẽ liên tục có mưa."
"Như vậy à. . ." Mạc Cầu nhíu mày.
Trên thân hai người đều dính mạng người, tất nhiên là cách Giác Tinh thành càng xa thì càng tốt, chỉ tiếc trời không toại lòng người.
Loại thời tiết này thì không thể tăng nhanh tốc độ được rồi.
Đặc biệt là vì tránh né khả năng có truy binh, hắn đã chọn những con đường vắng vẻ khó đi để di chuyển.
Mạc Cầu chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ.
Tạm gác những chuyện này sang một bên, Mạc Cầu tìm một nơi hẻo lánh sạch sẽ rồi ngồi xuống, mở cái túi trên người ra rồi bắt đầu bận rộn.
Đầu tiên là uống thuốc chữa thương.
Hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ, đều là hảo dược chữa thương của Đinh, Mục Nhị lão, còn có rất nhiều biện pháp an dưỡng thân thể.
Cũng chỉ có mấy ngày trôi qua mà thương thế của hắn đã khôi phục bảy tám phần.
Sau đó là nhỏ máu lên lệnh bài.
Sở dĩ Chung Vân Triệu có thể điều khiển Hành thi là nhờ vào tấm lệnh bài này, bản thân gã ta không biết luyện thi.
Tờ 'Luyện Thi thuật' kia cũng chỉ giải thích những nơi dưỡng thi và các loại biện pháp tăng cường Hành thi.
Có thể nói, lệnh bài mới là căn bản!
Mạc Cầu đã nhỏ máu liên tục mấy ngày rồi, thì dùng tay cầm chặt lệnh bài thì hắn cũng có thể cảm nhận một loại rung động khó tả.
Chỉ là trước mắt còn rất mơ hồ, chắc là phải mấy ngày nữa mới có thể điều khiển Hành thi.
Mạc Cầu đặt lệnh bài xuống, lấy ra một quyển sổ, một cây bút than, mở cuốn sổ ra rồi viết chữ lên đó.
Trên quyển sổ tràn đầy chữ viết, nhìn thật kỹ thì lại thấy không thành hệ thống gì, giống như vẽ bậy vẽ bạ, người khác nhìn vào cũng sẽ không hiểu ý nghĩa trong đó.
Quyển sổ này chính là trọng điểm mà Mạc Cầu đã bận rộn trong những ngày qua.
Từ sau khi cảm ngộ được Thanh Phong kiếm pháp đến Hậu Thiên cảnh, cấp độ võ học của Mạc Cầu đột nhiên tăng lên.
Đặc biệt là cách phối hợp kiếm pháp và bộ pháp, đã tăng lên một cấp bậc mới.
Nhất Thiểm Kiếm cũng khả năng tiếp tục tiến giai.
Nếu như có thể dung hợp với sát chiêu trong Thanh Phong kiếm pháp, Mạc Cầu tin rằng uy lực của nó sẽ còn có thể tiếp tục tăng lên.
Lúc này, hắn đang chăm chú tổng kết lại võ học của bản thân, theo thời gian trôi qua, mạch suy nghĩ cũng ngày càng rõ ràng.
Trong đầu cũng đã có được hình thức ban đầu của kiếm pháp.
Thậm chí hắn sớm đã nghĩ xong tên của chiêu thức này.
Ngũ Bộ Nhất Sát!
"Sư đệ."
Suy nghĩ của Mạc Cầu bị một giọng nói cắt ngang, hắn bèn khép sách sách lại, ngẩng đầu nhìn Tần Thanh Dung đang đi tới:
"Sư tỷ có việc gì sao? "
"Ừ." Tần Thanh Dung yên lặng gật đầu.
Mái tóc dài của nàng rủ xuống, khuôn mặt tiều tụy, nhưng mà trong đôi mắt đã không còn vẻ mờ mịt của mấy ngày trước nữa.
"Lần này đi Đông An phủ, đường xá xa xôi ngàn dặm, gian nan cực khổ, phúc họa khó liệu, sư đệ không cần thiết phải đi theo ta." Nàng hít sâu một hơi, mở cái túi trên người rồi lấy ra một quyển sách thật dày:
"Ta biết, sư đệ sở dĩ đáp ứng cha đi theo giúp ta ngoài báo ân ra thì chính là vì cái này."
Nói xong, nàng khẽ vuốt ve quyển sách trong tay, ánh mắt phức tạp, lập tức thở dài một tiếng, đưa tới cho Mạc Cầu:
"Đây là nguyên bộ Thanh Nang Dược kinh, sư đệ cất đi."
"Sư tỷ, đây là ý gì?" Mạc Cầu lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ta biết nơi mà sư đệ muốn đi Quận thành, dù sao nơi đó có bằng hữu, bạn cũ của ngươi." Tần Thanh Dung cười lớn một tiếng, nói:
"Loại cảm giác này ta hiểu rất rõ, cho nên. . . , sư đệ vẫn là mang theo Dược kinh đi Quận thành đi."
"Đông An phủ, ta đi một mình cũng được!"
Nghe vậy, Mạc Cầu nhướng mày, hắn không ngờ là Tần Thanh Dung lại làm ra quyết định này.
Mạc Cầu có chút trầm mặc, đưa tay tiếp nhận thư tịch.
"Sư tỷ, thật sự là Thanh Nang Dược kinh rất quan trọng với ta, cho nên ta sẽ không khách khí, nhưng mà ta cũng không muốn tiến đến Quận thành." Hắn cười nhạt mở miệng:
"So với Quận thành, Đông An phủ địa linh nhân kiệt, cao nhân tầng tầng lớp lớp, thiên địa cũng càng thêm rộng lớn."
"Vả lại Tần sư phó từng nói, Hứa lão có một vị đệ tử khác có thể giới thiệu ta bái nhập danh môn chính phái học nghệ, đây là chuyện mà ở Quận thành cũng không tìm được."
"Hả?" Đôi mắt đẹp của Tần Thanh Dung chớp động.
Đương nhiên là nàng biết những lời Mạc Cầu vừa nói không phải là giả, nhưng mà đối phương không có bỏ lại bản thân mình, cũng là thật.
"Sư đệ. . ." Nàng há to miệng, cuối cùng thấp giọng than nhẹ:
"Vô luận như thế nào, đa tạ!"
"Khách khí." Mạc Cầu khoát tay:
"Mấy ngày nay tinh thần của sư tỷ mệt nhọc quá độ rồi, tối nay đừng có suy nghĩ nhiều nữa, trước nghỉ ngơi thật tốt đi."
Tần Thanh Dung nhìn hắn một cái, chậm rãi gật đầu, cất bước thối lui.
Mạc Cầu thấy Tần Thanh Dung rời đi, cúi đầu nhìn hai quyển thư tịch trong lòng bàn tay.
Một quyển là phiên bản hoàn chỉnh của Thanh Nang Dược kinh, một quyển khác thì là hình thức ban đầu của Ngũ Bộ Nhất Sát, trong lúc nhất thời hắn có hơi khó xử.
Số lượng điểm sáng tinh thần ở trong thức hải của hắn không nhiều, nếu như hiện giờ cảm ngộ Thanh Nang Dược kinh thì sợ là trong thời gian ngắn sẽ vô pháp hoàn thiện Ngũ Bộ Nhất Sát.
'Đường xá còn dài, còn nhiều thời gian để học tập y thuật, mình có thể học võ kỹ trước, trước tiên cứ vậy đi.'
Trong lòng Mạc Cầu lập ra kế hoạch, lập tức thu hồi Dược kinh, lại lật ra quyển sổ ghi chép chuẩn bị dọc theo mạch suy nghĩ múa bút thành văn.
Đúng lúc này, trong cơn mưa phùn ở bên ngoài miếu hoang đột nhiên có thêm ra rất nhiều tiếng bước chân hỗn tạp.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, còn có tiếng ồn ào truyền đến.
Ánh mắt Mạc Cầu co rụt lại, lập tức đứng dậy nắm chặt đao kiếm ở bên cạnh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất