Chương 120. Hắc Đồng
Người dịch: Whistle
"A!"
Trường kiếm rút ra mang theo ba ngón tay, cơn đau kịch liệt cũng làm cho sắc mặt Cốc Tu lộ ra vẻ dữ tợn, gã ngửa mặt lên trời gào thét:
"Ta giết ngươi!"
Dù rằng đã bị phế một cánh tay, nhưng khi Cốc Tu tức giận thì uy thế của gã cũng rất kinh khủng.
Gã dặm chân xuống mặt đất, bóng người lắc lư, mang theo kình phong gào thét bổ nhào về phía Mạc Cầu.
Cánh tay trái bị thương đang điên cuồng vung vẩy, tay phải nắm chặt, toàn bộ cơ thể giống như một cái cối xay đang xoay tròn hung hăng đập tới.
Kim Cương Chùy pháp!
Đây là võ học thượng thừa được truyền lại từ danh môn chính tông, hoàn toàn khác biệt với mấy loại tạp học mà Mạc Cầu tu luyện.
Người chưa tới, nhưng uy thế hãi hùng đã đến trước.
"Hừ!"
Mạc Cầu đón lấy quyền phong, không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn, đồng thời khí huyết dâng trào trong cơ thể, Kình lực bộc phát.
"Tranh. . ."
Đao kiếm tương hợp, nhất chính nhất phản nghênh đón.
Mặc dù đối phương uy thế doạ người, nhưng chung quy là nhục thể phàm thai, cũng chẳng thể ngạnh kháng đao kiếm được.
Cốc Tu đúng là đang bất lực, nếu không thì cũng không bị phế mất một tay.
Cho nên khi đang ở giữa không trung, quyền thế liền hóa thành trảo pháp lăng lệ rồi cắm xuống.
Quyền trảo biến hóa này nhìn như đột ngột, nhưng nhìn vào chỉ thấy đây là chuyện đương nhiên, giống như nó vốn như vậy.
Cũng làm cho Mạc Cầu trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
Năm ngón tay khẽ chụp xuống liền phá vỡ thế đao kiếm hợp kích, một tay của gã nắm chặt lưỡi đao, thân thể mượn lực áp sát, liên hoàn oanh ra quyền khuỷu tay.
"Hảo công phu!"
Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, không nhịn được thốt lên một câu khen ngợi, sau khi kinh ngạc trôi qua thì trong lòng hắn lại dấy lên một cỗ đấu chí.
Tên 'Nhạc Nguyên' này nhìn thì rất thuần phác, nhưng kì thực rất âm hiểm xảo trá, động thủ thì hung ác độc ác, chiêu chiêu đoạt mệnh.
Dù là bị Mạc Cầu đánh lén phế bỏ một tay, nhưng lại không chút nào sợ hãi, còn ngang nhiên xuất thủ, chỉ trong nháy mắt liền san bằng thế cục.
Chỉ là tâm tính này thôi cũng để làm cho người ta bội phục rồi.
Bất quá. . .
Nếu như chỉ có vậy mà muốn lật bàn thì chính là sai lầm!
Trong lòng Mạc Cầu đang suy nghĩ, nhưng động tác trên tay lại không chậm chút nào.
Hắn lấy đao làm kiếm, thi triển Thanh Phong kiếm pháp, trường đao như phong như bế hóa thành một tấm thuẫn đao chặn ngang trước người.
Đồng thời lấy kiếm làm đao, kiếm quang lóe lên, Kinh Hàn Nhất Kiếm kiến phùng sáp châm đột nhiên đâm ra ngoài.
Luận phẩm giai võ kỹ thì hắn không bằng đối phương, nhưng nếu so về cảm ngộ công pháp thì đối phương có xách dép cũng chẳng bằng Mạc Cầu.
"Bạch!"
"Bành!"
Hai người sượt qua người nhau, lá rụng trên mặt đất bay tán loạn, một chút mưa phùn cũng bị kình khí đánh bay ra ngoài.
"Ngươi là ai?" Cốc Tu nhìn chằm chằm người bịt mặt ở phía đối diện, trong lúc nhất thời gã liền cảm thấy hơi quen quen, nhưng lại không nhớ ra là ai.
Nhưng mà có thể khẳng định đối phương không phải là người của Nhạc gia, nếu không thì cũng chẳng cần phải lấm la lấm lét như vậy, không dám dùng mặt thật gặp người.
Cốc Tu hít sâu một hơi, lui ra sau một bước, nói:
"Vị bằng hữu này, chúng ta ngày xưa không oán, ngày nay không thù, không cần thiết phải đánh nhau sống chết."
"Nếu như bằng hữu chỉ là đơn thuần thấy việc nghĩa hăng hái làm, bây giờ ta lập tức rời đi, để mặt hai người này cho các hạ xử trí."
"Ha ha. . ." Dưới lớp mặt nạ, Mạc Cầu cười lạnh một tiếng.
'Nhạc Nguyên' khó chơi đã nằm ngoài dự liệu của hắn, có thể dùng cảnh giới Luyện thể đỡ được Ngũ Bộ Nhất Sát, đối phương còn là người đầu tiên.
Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là Mạc Cầu sẽ từ bỏ ý đồ!
Hắn lập tức thấp giọng mở miệng:
"Không cần phải kéo dài thời gian, ta đến đây chính là vì giết ngươi!"
Chữ 'Ngươi' còn chưa vang vạng thì Mạc Cầu đã thi triển Thất Tinh bộ, thân thể liên tiếp chớp động đánh về phía đối phương.
Đao kiếm giao thoa tạo thành một hình chữ thập.
"Thật coi bần tăng sợ ngươi sao!" Trong lúc kinh sợ, Cốc Tu quên luôn cả việc ngụy trang, gã rống to gào thét.
Đồng thời vươn mạnh tay phải, thôi phát Kim Cương Thủ, chưởng ảnh xảo diệu đến cực điểm đánh lên đao kiếm đột kích.
Chưởng kình của Kim Cương Thủ cương mãnh, có thể tồi kim đoạn ngọc, cho dù cảnh giới của gã không cao nhưng lực đạo cũng rất hung mãnh.
Mạc Cầu vừa chạm vào liền cảm thấy có một lực lượng cực mạnh đang dọc theo đao kiếm đánh tới, vội vàng thi triển Long Xà kình hóa giải, đồng thời đùi phải mượn nhờ lực lượng quất về phía huyệt Thái Dương đối phương như một chiếc roi mềm.
Ngoại trừ lúc đầu ở Hắc Hổ đường tìm kiếm võ kỹ, dọc theo con đường này hắn cũng đã học được không ít bàng môn công phu.
Mặc dù uy lực không mạnh, nhưng cũng có nhiều thủ đoạn.
Lúc này động thủ, ngoại trừ đao kiếm trên tay, dường như toàn thân cơ thể của Mạc Cầu đều có thể hóa thành binh khí.
Khách quan mà nói, thủ đoạn của Cốc Tu càng kinh khủng hơn.
Cánh tay trái của gã đã bị phế, tay phải làm quyền, chưởng, trảo, một chiêu một thức đều có tràn trề nan địch chi uy.
Đối mặt với thế công thiên biến vạn hóa, mưa to gió lớn của Mạc Cầu, gã chỉ có một tay nghênh địch, lấy bất biến ứng vạn biến, vậy mà không hề rơi vào thế hạ phong.
Cho đến khi. . .
"Hửm!"
Cốc Tu rên lên một tiếng, sắc mặt đại biến:
"Ngươi hạ độc!"
"Không chỉ độc." Mạc Cầu cười lạnh:
"Ngươi chảy máu trong thời gian dài như vậy mà còn có thể đứng được, tại hạ rất là bội phục!"
Dưới thế công của Mạc Cầu, đừng nói là cầm máu, Cốc tu phải liên tục phát lực nên vết thương trở nên càng lúc càng lớn, dẫn đến không ngừng chảy máu.
"Hèn hạ!" Trong lòng Cốc Tu biết là không ổn, đột nhiên gã hét lớn một tiếng, tung ra một nắm đấm.
Gã đã dùng tới phương pháp liều mạng là lấy thương đổi thương.
Mạc Cầu đương nhiên là sẽ không chịu lấy thương đổi thương với gã, thân hình lóe lên một cái, nhẹ nhõm tránh thoát, sau đó liền lập tức cầm đao kiếm đuổi theo.
Hắn chỉ cần cuốn lấy đối thủ, chờ đợi độc tính phát tác hoặc là mất máu quá nhiều là có thể nắm vững thắng lợi, không cần thiết phải mạo hiểm.
"A!"
Sau khi cường công không được, vết thương trên người Cốc Tu lại tăng thêm mấy phần, thần sắc của gã cũng trở nên ngày càng điên cuồng hơn.
Cuối cùng gã cuồng hống một tiếng, không thèm quan tâm đánh tới, giống như muốn kéo theo Mạc Cầu làm đệm lưng.
"Hừ!"
Mạc Cầu hừ nhẹ rồi lập tức lui lại.
Sau một khắc.
Cốc Tu đang điên cuồng thì đột nhiên lại nhếch miệng cười, thừa dịp khoảng thời gian trống này, gã lấy một cái hắc đồng từ trên người ra rồi hướng về phía Mạc Cầu.
Không được!
Mặc dù không biết cái hắc đồng này là gì, nhưng bản năng khiến cho trong lòng Mạc Cầu cuồng loạn.
"Bạch!"
Hắn khẽ cắn hàm răng, thân hình không lùi mà còn tiến tới, mở rộng lồng ngực nghênh đón, đồng thời đao kiếm bạo trảm.
"Chết đi!" Cốc Tu gầm thét, đột nhiên bóp chặt hắc đồng, chỉ trong nháy mắt liền có rất nhiều bóng đen lao ra từ đó.
Ám khí!
Tốc độ của cái bóng đen này rất nhanh, Mạc Cầu thậm chí còn không kịp làm ra phản ứng thì giữa lồng ngực đã bị trúng chiêu.
Mà đao kiếm của hắn thì đang bị Cốc Tu gắt gao nắm chặt, lúc đó gã ta vội vã ném đi hắc đồng, rồi bỏ ra đại giới là trọng thương một tay.
"Hắc hắc. . ." Dưới lưỡi đao, Cốc Tu nhe răng cười, thần sắc càn rỡ:
"Cho dù ngươi có tính toán tường tận như thế nào thì phần thắng trong cuộc chiến này vẫn là. . ."
"Bạch!"
Đột nhiên có một hàn quang lóe lên, Mạc Cầu buông đao kiếm ra, thanh đoản kiếm ở trong tay áo liền nhẹ nhõm xé rách cổ họng của đối phương.
"Ách!" Cốc Tu run rẩy, gã cảm thấy toàn bộ khí lực trên người đang nhanh chóng từ trong cổ họng thoát ra, trước mắt ngày càng mờ ảo.
Một khắc cuối cùng, hai mắt gã sáng lên, dùng tay chỉ thẳng vào Mạc Cầu:
"Là. . . Là ngươi!"
"Tại sao?"
Hai ngày trước Cốc Tu đã từng thấy môn công phu giấu kiếm trong tay áo này, đến từ vị đồng hành Mạc đại phu kia, không ngờ là bản thân gã cũng có lúc nhìn sai, ngoài y thuật cao minh ra thì trên người đối phương còn có võ nghệ cao thâm.
Nhưng. . .
Tại sao hắn ta trúng phải Ngưu Mao châm của mình mà lại không có chuyện gì?
Cốc Tu mang theo câu hỏi này ngã xuống đất, cổ họng tràn ra máu tươi, triệt để tắt thở.
Ở phía đối diện, Mạc Cầu đang lung lay, sắc mặt trắng bệch cố gắng ổn định thân hình.
Lần này thật đúng là mạo hiểm!
Hắn cúi đầu xuống, xé rách quần áo, vô số cây độc châm mảnh như lông trâu đập vào mi mắt.
Độc châm không dài, nhưng lại xuyên thủng được nội giáp, thậm chí còn đâm sâu vào miếng vô danh da thú kia thì mới dừng lại.
Thấy được cảnh này, sắc mặt của Mạc Cầu cũng trở nên khó coi.
Vô danh da thú rất cứng rắn, còn trải qua cao thủ Hậu Thiên khảo nghiệm, vậy mà suýt chút nữa là nó bị ám khí độc châm kia xuyên qua.
Nếu như không có nó. . .
Sợ là mình sẽ bị vạn châm xâu thể!