Chương 121. Dưỡng Thi Địa
Người dịch: Whistle
Đợi đến khi người của Nhạc gia tỉnh ngộ, vội vã thay đổi phương hướng thì đôi nam nữ bị bắt kia đã thoát khốn.
Nữ tử sụi lơ trên mặt đất, cánh tay của người thiếu niên đã bị phế, hai người đang chậm rãi dìu dắt lẫn nhau bước ra khỏi rừng cây.
"Tiểu Thanh!"
"Tiểu Vũ!"
Nam tử trung niên tung người xuống ngựa, bổ nhào đến bên cạnh hai người:
"Hai người thế nào?"
"Nhị. . . Nhị thúc." Nhìn thấy thân nhân của mình, cơ thể của nữ tử lập tức mềm nhũn, hai mắt rưng rưng nói:
"Người kia đã vặn gãy cánh tay của Tiểu Vũ, Con. . . Con thì không có việc gì."
"Ô. . ." Người thiếu niên liền càng không chịu nổi, trực tiếp quỳ xuống đất khóc lớn, trong tiếng khóc mang theo nỗi sợ hãi.
"Ta xem một chút." Nam tử trung niên sắc mặt lãnh túc, tiện tay điểm mấy huyệt vị của thiếu niên này, kiểm tra thương thế:
"Thủ đoạn thật là độc ác!"
Con ngươi ông ta co lại, nét mặt phẫn hận, đồng thời không quên an ủi:
"Tiểu Vũ, cháu yên tâm, phái Linh Tố có thần y có thể nối lại tay gãy, có thể chữa khỏi cho con."
"Nếu như không được thì Tam gia gia của cháu cũng có thể rèn đúc một cánh tay giả!"
"Ừm." Thiếu niên gật đầu, hai mắt lưng tròng, dù gì thì chàng trai này vẫn còn quá nhỏ, làm được như vậy thì đã xem như là kiên cường rồi.
"Đúng rồi." Nam tử trung niên nhìn về phía sau hỏi:
"Không phải hai người bị gã họ Cốc bắt đi sao? Làm sao trốn được vậy? Gã họ Cốc kia đâu?"
"Có người đã cứu chúng ta." Nữ tử sụt sịt, nức nở nói:
"Người đó đã giết gã họ Cốc, chúng con mới trốn được, hắn ta che mặt, con cũng không biết hắn là ai."
"Vậy sao. . ." Nam tử trung niên nhíu mày:
"Đồ vật ở trên người Cốc Tu cũng bị hắn ta mang đi rồi phải không?"
"Ừ!" Nữ tử gật đầu.
"Nhị ca." Người ở sau lưng thấp giọng mở miệng:
"Lần này không dễ làm rồi, họ Cốc thì ít nhiều gì chúng ta vẫn còn biết họ tên biết tướng mạo, nhưng mà người bịt mặt này thì phải tra như thế nào?"
". . ." Nam tử trung niên chớp mắt mấy cái:
"Mặc kệ là ai lấy món đồ đó thì đều phải đi Bách Long Thông rút vật phẩm, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp."
"Đệ qua đó xem thử tình huống ra sao, ta dẫn hai người này về trước, cánh tay của Tiểu Vũ vừa bị gãy, phải mau chóng đi Dược cốc."
"Được."
Lời con chưa dứt, một bóng người đã xông vào trong rừng rậm.
Không bao lâu sau liền vang lên những tiếng vó ngựa vội vã, dần dần biến mất.
. . .
Lúc này, Mạc Cầu đang trên đường quay về.
Hắn đã bỏ mặt nạ ra, đang đứng trên một sườn núi cao trông về phía xa, trong mắt đều là vẻ kinh hỉ.
"Tam âm giao hối, trung phẩm Dưỡng Thi địa!"
Theo như ghi chép trong Luyện Thi thuật thì Dưỡng Thi địa được chia làm ba loại: thượng, trung và hạ, Hạ phẩm nghĩa địa, trung phẩm âm địa, Thượng phẩm bảo địa.
Từ Giác Tinh thành đến Đông An phủ, trong đoạn đường xa xôi chừng ngàn dặm, đừng nói là trung phẩm Dưỡng Thi địa, ngay cả Hạ phẩm nghĩa địa phù hợp yêu cầu đều chẳng thấy một miếng.
Không ngờ sắp đến đích thì lại đạt được ước muốn.
"Có trung phẩm Dưỡng Thi địa này rồi thì thực lực của Hành thi sẽ nhanh chóng khôi phục, chôn thêm mấy chục năm, có lẽ sẽ trở thành cương thi chân chính!"
Chỉ là con Hành thi sơ thành mà đã có thể đối đầu võ giả Hậu Thiên, Cương thi chân chính thì sẽ cường hãn đến mức độ nào đây?
Đối với chuyện này, Mạc Cầu mười phần chờ mong.
Chỉ tiếc là luyện chế cương thi động thì ít nhất cũng phải mười mấy năm, cho dù thành khi lúc đó hắn cũng đã già rồi.
Chỉ đành lưu lại cho hậu nhân, xem như thủ đoạn để giữ gìn gia nghiệp.
Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng chạy thẳng về phía nơi mà Tần Thanh Dung đang nghỉ ngơi, không bao lâu thì đã trông thấy tòa thạch đình kia.
"Hả?"
Mạc Cầu dừng lại.
Chỉ thấy ở bên cạnh tòa thạch đình kia không chỉ có mỗi Tần Thanh Dung mà còn có một đội thương nhân đang ở đó.
Nhân số của thương đội này gần một trăm, trong đội có không ít hộ vệ tinh nhuệ, xem tư thế nhóm lửa của bọn hắn thì chắc là tối nay sẽ không đi.
Mạc Cầu núp trong bóng tối định thần nhìn lại, trầm ngâm một lát, lập tức quay người trở về rừng cây.
Không bao lâu sau.
"Ai ở đó? Ra!" Một tên hộ vệ của thương đội đột nhiên quay người, chỉ vào một gốc cây phía sau rống to.
Mấy người xung quanh cũng rút đao rút kiếm, vẻ mặt đề phòng.
"Xin lỗi." Mạc Cầu từ từ di chuyển từ phía sau cây ra, trong tay giơ cao một con thỏ, cẩn thận từng li từng tí mở miệng:
"Ta với sư tỷ ở chỗ này nghỉ ngơi."
"Sư đệ!" Trong đám người, hai mắt Tần Thanh Dung sáng lên, vội vàng đứng dậy nói:
"Ta ở đây."
Ở bên cạnh nàng có một vị nữ tử đang ngẩng đầu nhìn sang rồi đưa tay ra hiệu với hộ vệ:
"Để hắn tới!"
"Vâng." Nghe vậy, đám hộ vệ mới thu hồi đao kiếm.
Mạc Cầu được người ta dẫn tới gần đó, hắn nhìn thấy được tướng mạo của vị nữ tử này, là một phụ nhân ngoài ba mươi tuổi.
Nhìn trang phục thì không giống như là tiểu thư khuê các, mà đang ăn mặc giống như một quản sự nữ quyến.
Phụ nhân này nghiêng đầu nhìn sang, cách đó không xa có một chiếc xe lịch sự tao nhã đang dừng ở giữa sân, được một đám nữ hộ vệ thủ hộ.
Người ở trong đó mới là chủ nhân của đội ngũ này.
"Nơi dã ngoại hoang vu, để cho một nữ tử yếu nhược lẻ loi trơ trọi ở đây một mình mà ngươi cũng yên tâm được sao." Phụ nhân nhìn Mạc Cầu rồi nhẹ nhàng lắc đầu, giọng điệu dường như có chút bất mãn.
"Phương di, là con kêu đệ ấy đi." Tần Thanh Dung vội vàng mở miệng nói:
"Trong mấy tháng này bọn con vẫn luôn như vậy, cũng may mà có sư đệ chiếu cố, con đã quen rồi."
"Vậy à, vậy là trên đường đến đây con phải chịu không ít khổ cực rồi." Trong mắt Phương di mang theo vẻ thương tiếc, nhẹ nhàng gật đầu:
"Được rồi, đi ăn một chút gì đi, rồi đi nghỉ ngơi sớm, đều là đi tới phủ thành, sau này đồng hành với Phương di là được."
"Đa tạ Phương di, đa tạ Phương di!" Đôi mắt đẹp của Tần Thanh Dung sáng lên, vội vàng nói tạ.
"Không cần phải khách khí như vậy." Phương di nhu hòa cười một tiếng:
"Con giúp tiểu thư giải quyết phiền phức, có qua có lại, giúp hai người cũng là nên, vả lại khi ta vừa nhìn thấy con thì đã cảm thấy quen mặt."
"Thật sao?" Tần Thanh Dung cười nói:
"Nói thật, Thanh Dung cũng là như vậy, luôn cảm giác Phương di là một người thân đã lâu không gặp."
"Thật là biết nói chuyện." Phương di mặt mày mang cười, chạm nhẹ mũi ngọc tinh xảo của Tần Thanh Dung:
"Ta thật sự hi vọng có được một người hậu bối như con."
"Vậy thì tốt." Tần Thanh Dung ngây thơ nói:
"Nếu như Phương di không chê thì con sẽ nhận người làm dì nuôi?"
Hai người trò chuyện thân thiết khiến cho Mạc Cầu có chút trợn mắt tròn, lúc này mới qua bao lâu nha, liền trở thành thân thích rồi?
Đợi khi lấy lại tinh thần thì hai người Mạc Cầu đã đi tới phía sau của thương đội, hai người ngồi xuống bên cạnh tấm ván gỗ đang che đậy hành thi, cách thương đội không xa cũng không gần, đúng lúc có thể lấy tấm ván gỗ ngăn cách.
"Đây là có chuyện gì?" Mạc Cầu mở miệng.
"Sau khi đệ đi không bao lâu thì những người đó tới." Tần Thanh Dung hạ giọng, nói:
"Là người của Phương gia ở Đông An phủ, hình như quyền thế không nhỏ."
Mạc Cầu gật đầu.
Mỗi một hộ vệ đều có vóc dáng cường tráng, lại được huấn luyện nghiêm chỉnh, nên không có khả năng đến từ tiểu môn tiểu hộ được.
Nhưng mà hai người họ lại không biết nhiều về Đông An phủ, cũng không biết cái Phương gia này rốt cuộc là nhà như thế nào.
"Đúng lúc Phương tiểu thư cảm thấy có chút không thoải mái, bệnh vặt của nữ nhi, ta liền thuận tay chẩn trị một chút." Tần Thanh Dung tiếp tục nói:
"Phương di là nhũ mẫu của tiểu thư, chuyện phát sinh sau này thì đệ cũng thấy rồi đấy."
Mặc dù y thuật của nàng chẳng ra sao cả, nhưng tai thính mục nhiễm nên cũng học được không ít bản sự, nhất là phụ khoa, còn tính không sai.
"Nói đến." Tần Thanh Dung quay đầu nhìn thoáng qua, nói:
"Người trong Đông An phủ thật sự rất khác biệt với bên ngoài."
"Không sai." Mạc Cầu gật đầu tán đồng:
"Mặc kệ là Nhạc gia hay là Phương gia này, không có chuyện vừa thấy mặt liền kêu đánh kêu giết, nếu so với bên ngoài thì tác phong làm việc làm người của họ đều rất hòa khí."
"Đúng vậy." Tần Thanh Dung cảm khái:
"Ở bên ngoài lâu rồi, giờ gặp ai cũng cảm thấy người đó giống như ác nhân, lòng người khó dò, nên cũng không dám buông lỏng, sau này cũng không cần phải thời thời khắc khắc lo lắng đề phòng."
"Vậy thì chưa chắc." Mạc Cầu khoanh chân ngồi xuống:
"Có lẽ là bởi vì Đông An phủ có phủ binh trấn áp, những chuyện như phạm pháp loạn kỷ cương thì ít, nhưng ngươi lừa ta gạt sợ là cũng không thể thiếu."
"Cũng may, không cần động một tí liền phân sinh tử."
"Đúng." Tần Thanh Dung lại nhỏ giọng hỏi:
"Xong chuyện rồi à."
"Ừm." Mạc Cầu gật đầu.
"Sao đệ tìm được tên 'Nhạc Nguyên' giả kia vậy?" Tần Thanh Dung có chút nghi hoặc.
"Thuốc." Mạc Cầu nghĩ nghĩ, cũng không giấu nàng:
"Thứ thuốc mà ta đưa cho gã đã được động một ít tay chân, đương nhiên, cũng không thể cách khoảng cách quá xa, nếu không ta cũng không có cách nào tìm được gã."
"Vậy à. . ." Tần Thanh Dung nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói:
"Thật ra đệ có thể trực tiếp nói cho người của Nhạc gia biết, để cho bọn hắn động thủ là được, không cần thiết phải tự mình mạo hiểm như vậy."
"Ta đã chữa thương và giải độc cho tên 'Nhạc Nguyên' kia, nếu như người Nhạc gia biết được, sợ là không thoát khỏi phiền phức." Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu:
"Được rồi, chuyện này đã giải quyết xong, không cần phải nhắc lại nữa."
"Cũng đúng." Tần Thanh Dung ở bên cạnh co người lại chợp mắt.
Mạc Cầu thì lâm vào trầm tư, đợi đến lúc yên tĩnh mới gỡ cái túi trên người xuống rồi kiểm tra đồ vật bên trong.